Chương 3-1. Hoá Ra Cậu Là Loại Người Dâʍ ɭσạи Đến Mức Này

Nói được nửa câu, Hạ Băng đột nhiên thấy việc bị bệnh quả thật là một cái cớ tốt, vì vậy cậu dựa lưng vào ghế, "Các anh , các anh để em nghỉ ngơi ... Ưm…”

Nhanh đi đi, cậu thật sự không nổi sự kɧoáı ©ảʍ thăng hoa này nữa!

Nhưng khi Lý Huyền nghe thấy vậy... Mặc dù hắn có tính cách hơi ngáo giống một con Husky, nhưng hắn không phải là một người đẹp không não, thỉnh thoảng hắn cũng rất hữu dụng — trong sách có viết sau này hắn sẽ quản lý một đế chế kinh doanh khổng lồ.

Vì vậy hắn còn không đợi Hạ Băng nói hết câu đã tiến lên một bước, "Em cứ đi nghỉ đi..."

Sau đó, hắn lại thay đổi lời nói, "Nếu em không thể lựa chọn, vậy ba người bọn anh sẽ cạnh tranh công bằng với nhau, người thắng cuộc có thể làm bạn trai của em, em cũng không cần phải xấu hổ, bạn trai em thì nên quan tâm em thôi.

Nói tóm lại, hôm nay hắn nhất định phải định ra danh phận cho mình.

Hắn cũng không ngại chiến đấu với hai người kia, hắn là người thừa kế của gia tộc lớn, từ nhỏ đã luyện võ, hắn tin rằng mình thừa sức để chiến đấu.

Nhưng khi Hạ Băng nghe hắn nói như vậy, cậu cảm thấy mẹ nó cũng biếи ŧɦái quá rồi, thôi thì không bàn đến lý do tại sao ba người này lại theo đuổi cậu, giờ bọn họ còn muốn chiến đấu để quyết định cậu thuộc về ai.

Cậu còn chưa kịp phản đối, Lăng Tần đã lộ ra một nụ cười đắc chí — thiếu gia của thế giới ngầm mà lại sợ đánh nhau sao?

Sau đó Hoắc Diễn cũng bắt đầu xắn tay áo sơ mi lên để lộ ra cơ bắp săn chắc bên dưới — một học thần cũng có thể phát triển toàn diện cả về đạo đức, trí tuệ lẫn thể lực thế này sao?

Hạ Băng há miệng sững sờ.

Lúc này cậu mới đột nhiên nhớ tới, ba người đàn ông này cũng đã từng muốnđánh nhau vì nhân vật chính thụ, bởi vì bọn họ đều muốn độc chiếm nam chính thụ...

Nhưng cậu đâu phải nam chính thụ, cậu xứng với đãi ngộ như vậy sao? Cậu không xứng đâu!

Cậu thật sự hoảng sợ, vì cậu cảm thấy đây sẽ là bằng chứng buộc tội cậu trong tương lai.

Hạ Băng vội vàng ngồi thẳng dậy, "Không! Không được!"

Ba người cùng nhau nhìn về phía cậu, hỏi cậu tại sao lại không được.

Hạ Băng muốn giải quyết từ tận gốc rễ của vấn đề, vì vậy cậu nảy ra một ý tưởng, "Các anh đều là người tốt."

Đầu tiên nói một câu.

"Em đều coi các anh là bạn thân nhất của em."

Sau đó lại nói thêm.

"Tất cả các anh đều giống như anh trai của em."

Cuối cùng chốt một câu.

"Các anh đừng đánh nhau vì em như vậy..." Cậu như sắp khóc đến nơi, sau cùng đưa ra quyết định, "Các anh rất tốt, nhưng em thích con gái, cho nên không thể tiếp nhận tình cảm của các anh, xin lỗi."

Khi giọng nói của cậu rơi xuống, liền không thể chống đỡ được nữa, lại nằm xuống.

Ôi, cậu thật khổ mà, không biết viên trứng rung trong tiểu huyệt của cậu bị hỏng hay đang ở trong chế độ kỳ lạ nào đó, cứ lúc rung nhanh lúc rung chậm, lúc nhẹ nhàng, lúc mãnh liệt, cậu sắp không khống chế nổi nữa rồi.

Ba người kia đồng thời nhíu mày, sau đó cùng nhau nhìn cậu.

Thích con gái?

Đây thực sự là một vấn đề.

Nhưng không phải vấn đề gì lớn.

Không phải còn có cái gọi là bẻ cong sao?

Bọn họ nhất định có khả năng làm điều đó.

Vì vậy, cà ba người cùng xem như hoàn toàn không nghe thấy câu nói đó, vẫn nhìn nhau với thái độ thùđịch, định hạ gục đối thủ trước rồi nói sau.

Hạ Băng tưởng sự việc đã được giải quyết xong xuôi, trong lòng mới thả lỏng một chút, liền cảm thấy kɧoáı ©ảʍ tràn ngập trong cơ thể ... Cậu không khống chế được nữa mà run lên, liền nhìn thấy ba người vung nắm đấm lên!

"Ưm ... không ... không ..." Cậu tuyệt đối không thể để ba người này đánh nhau, còn là đánh nhau vì cậu.