Chương 1-1. Đồ Yêu Diễm Đê Tiện Đã Thức Tỉnh

Hạ Băng mặc đồng phục học sinh nghiêm chỉnh, kéo khóa từ trên xuống, đứng dưới gốc cây anh đào đang nở rộ trong khuôn viên trường.

Cậu có khuôn mặt thanh tú, ánh mắt sáng ngời, những đóa hoa anh đào nở đầy tán cây cũng không bì được với nhan sắc của cậu, nhưng biểu cảm của cậu vẫn rất ngoan ngoãn, chính là kiểu học sinh vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn, có thành tích học tập rất tốt mà các giáo viên thích nhất.

Chỉ là do cậu phải chạy tới đây nên có chút thở dốc, khiến l*иg ngực cứ phập phồng, hai viên thịt mềm như mây không ngừng run rẩy, ngay cả đồng phục học sinh rộng thùng thình cũng không thể che dấu được hai đầu nhũ hoa đang giương cao ngất bên dưới, càng mang lại cảm giác dâʍ đãиɠ đầy sắc dục.

Đúng vậy, bề ngoài Hạ Băng là một thiếu niên, nhưng thật ra cậu là một người song tính có ngực, có mông, có dươиɠ ѵậŧ, hơn nữa còn là kiểu có dáng người rất đẹp, mông ngực cực kỳ quyến rũ.

Lúc này có một đóa hoa đồ mi từ đâu bay tới, giống như không thể chịu nổi sự cám dỗ tỏa ra từ trên người cậu, nó rũ bỏ một cánh hoa, dán lên gò má hơi ướt mồ hôi của Hạ Băng, khiến người ta nhất thời không thể phân được là cánh hoa đẹp hơn hay nhan sắc của cậu diễm lệ hơn.

ít nhất thì người tên Lăng Tần đang đứng đối diện với cậu không thể phân biệt được.

Thân hình của Lăng Tần cao lớn và rắn chắc, ước chừng cao hơn Hạ Băng một cái đầu, anh ta không mặc đồng phục học sinh, chỉ mặc một chiếc áo phông đen bó sát, có thể nhìn rõ cơ bắp căng phồng của anh ta, điều này càng khiến người nhìn cảm nhận được sức mạnh ẩn trong đó.

Hơn nữa, khuôn mặt của anh ta như được dao khắc rìu đυ.c, trên mặt mang theo vẻ kiệt ngạo, khiến người khác nhìn thoáng qua cũng biết anh ta là một cái gai không nên động vào.

Không hổ là trùm trường đại học.

Nhưng lúc nhìn thấy Hạ Băng, vẻ mặt của anh ta lập tức dịu đi vài phân, sau đó anh đưa tay muốn lấy cánh hoa trên mặt Hạ Băng xuống.

Nhưng ngón tay của anh ta còn chưa chạm vào má Hạ Băng, đối phương đã lùi lại về phía sau một bước, nhanh chóng né tránh,vẻ mặt cứ như chỉ sợ không né kịp, khiến Lăng Tần vô thức nhíu mày.

Trước đây Hạ Băng sẽ không như thế này, không những cậu không né tránh anh mà còn đi tới, mỉm cười cọ cọ má vào lòng bàn tay anh.

Làn da của Hạ Băng vô cùng mịn màng, mỗi lần cọ cọ đều bị vết chai mỏng trong lòng bàn tay anh làm cho đỏ ửng lên, nhưng đối phương vẫn thích ở gần anh, giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng vậy…

Mà hiện tại Hạ Băng nhìn thấy anh như thế này, lông mi đen dài khẽ chớp chớp, đôi mắt trong sáng thuần khiết như chú nai con, mở miệng nói, “Lăng Tần, về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa."

Lăng Tần nghe lời, cánh tay buông xuống, hai bàn tay nắm chặt thành đấm, khuôn mặt mang theo vẻ lạnh lùng, giọng điệu trào phúng, “Tại sao, anh và em ở bên nhau xấu hổ lắm sao?”

Anh biết sau khi bản thân tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc thì danh tiếng của mình ở trường không được tốt lắm, nhưng anh vẫn luôn cho rằng Hạ Băng biết rõ mình, cũng biết những lời đồn đại nhảm nhí đó là vô căn cứ, nhưng không ngờ ...

Lăng Tần đang không biết tiếp theo nên nói gì, liền nghe thấy Hạ Băng mở miệng, “Không phải.”

Hai má cậu càng đỏ bừng, "Anh, anh không nghe thấy người ta… đồn rằng chúng ta là... loại quan hệ đó sao?"

Cậu ấp a ấp úng mới nói xong một câu, nhưng lại khiến Lăng Tần cảm nhận được sự quan tâm của cậu, anh ta nhướng mày, "Ồ? Quan hệ gì cơ?”

Giọng điệu rõ ràng mang theo sự trêu đùa giễu cợt.