Lâm Phỉ nhìn về phía Triệu Quan Tây, vốn dĩ nghĩ rằng hắn có thể nói ra cái gì xúc động hay không.
Nhưng Triệu Quan Tây chỉ là hơi hơi cúi đầu, bộ dáng có chút áy náy.
“Cháu xin lỗi, là do cháu quá xúc động…”
“Việc này không thể trách cháu.” Vu Thư cắt băng gạc, tiếp tục nói: “Thật ra chú đã muốn làm điều đó từ lâu, cảm ơn cháu.”
“Chú không cần…”
Vu Thư ngắt lời hắn: “Chú nói thật, chú rất biết ơn cháu cũng rất thích cháu nhưng chú không đồng ý cho cháu và Chiếu Nguyệt quen nhau.”
“Chuyện xưa của chú thì cháu cũng biết rồi. Chú biết cháu muốn nói gì, cháu thích Chiếu Nguyệt nên sẽ có thể khống chế bản năng, cả đời yêu nó. Gã năm đó cũng nói với chú như vậy, chú tin. Nhưng kết quả thì sao, cháu thấy rồi đó.”
“Làm cha mẹ luôn hy vọng con của mình có con đường tốt nhất. Chú sợ nhất là Chiếu Nguyệt sẽ đi theo con đường cũ của chú.”
Triệu Quan Tây nói không nên lời, trong lòng có một cảm giác nặng nề đè lên.
Ở ví dụ thực tế trước mặt, tất cả những lời hứa dường như rất dễ tan vỡ.
Vu Thư lại nhìn về phía Vu Chiếu Nguyệt, nắm tay cậu: “Ba không phải là một người ba tốt, làm con phải chịu nhiều gánh nặng như vậy.”
Vu Chiếu Nguyệt lắc đầu, hốc mắt có chút phiếm hồng.
Lâm Phỉ muốn nói gì đó lại bị Bùi Cảnh Hành kéo lại.
Hắn theo bản năng dừng lại, lựa chọn tin tưởng phán đoán của Bùi Cảnh Hành.
Không khí bên kia trầm mặc kỳ lạ, thậm chí tiếng hít thở cũng có chút chói tai.
Triệu Quan Tây đột nhiên hít một hơi. Khi mọi người nhìn về phía hắn, dường như hắn đã nhận ra điều gì đó nên cúi xuống ho khan một tiếng rồi đưa tay lau khóe mắt.
Vu Chiếu Nguyệt ngập ngừng nhưng cuối cùng vẫn không nói câu nào.
Vu Thư nhìn thấy hết tất cả những việc này, ông đột nhiên thở dài và buông tay Vu Chiếu Nguyệt ra.
“Ba sợ con bị tổn thương nhưng ba cũng sợ con hối hận, sợ trải nghiệm của ba sẽ làm con chùn bước. Ba không ủng hộ các con quen nhau nhưng ta cũng sẽ không phản đối. Mặc kệ cuối cùng kết quả như thế nào, ít nhất sự lựa chọn của con là nghe theo trái tim.”
“Ba…”
“Chiếu Nguyệt, ba sinh ra con, thứ ba cho con là sinh mệnh chứ không phải linh hồn. Thứ mà ba có thể bảo vệ chỉ là thân thể của con, không phải tình cảm của con. Ba ép buộc con lựa chọn sẽ chỉ khiến con hối hận cả đời nhưng ba tin khi chính con lựa chọn, ngay cả khi con hối hận thì cũng sẽ không hối tiếc.”
“Cảm ơn ba đã ủng hộ con.”
“Đứa con ngốc, với ba mà nói cảm ơn cái gì.”
Xem ra chuyện của hai người kia đã ổn tám chín phần.
Lúc Lâm Phỉ thở dài nhẹ nhõm cũng không nhịn được suy nghĩ.
Nếu cha mẹ biết hắn ở nơi này có người thương, sẽ ửng hộ hắn chứ?
Chuyện giữa Triệu Quan Tây và Vu Chiếu Nguyệt như thế nào, Lâm Phỉ cũng không đi dò hỏi.
Cậu gọi điện nhờ mẹ minh chăm sóc tốt mấy tên lưu manh vô công dồi nghề một chút, để cho chuyện này qua đi.
Điều Lâm Phỉ buồn phiền hơn bây giờ là mối quan hệ của cậu với Bùi Cảnh Hành.
Sắp đến thời hạn giao kèo một tháng, Bùi Cảnh Hành vẫn chưa nói gì!
Rốt cuộc là ai thích ai?
Khi buồn phiền, Lâm Phỉ lại đi ra ngoài hành lang để suy nghĩ về cuộc sống, hôm nay cũng không phải ngoại lệ.
Chẳng qua, lúc này đã là mùa đông, gió lạnh thổi qua làm Lâm Phỉ đột nhiên hiểu được dù phiền phức cỡ nào cũng sẽ vượt qua, cho nên không cần phải tự làm khó mình như vậy.
Cậu xoay người còn chưa đứng vững thì đã nghe thấy sau lưng có một tiếng thét kinh hãi, một bóng người nhào về phía cậu.
Trong chớp mắt, Lâm Phỉ đã nắm rõ tình huống:
Có người té ngã, hơn nữa ngã về phía cậu. Theo kịch bản phim thần tượng, cậu là nam hai, người kia nhất định sẽ trùng hợp cùng cậu hôn nhau!
Lâm Phỉ bỗng nhiên nghiêng đầu, giây tiếp theo liền cảm giác cằm đau xót.
May mà cậu phản ứng nhanh nếu không sẽ thật sự hôn!
Người nọ tay chân luống cuống bò dậy: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không phải cố ý.”
“Kỳ Hào Nghiêu?” Lâm Phỉ vẫy vẫy tay: “Không có việc gì, lần sau cẩn thận một chút.”
“Thật sự xin lỗi, mặt cậu chảy máu rồi, làm sao bây giờ?” Kỳ Hào Nghiêu lo lắng đến mức sắp khóc, đưa tay ra muốn chạm vào Lâm Phỉ nhưng lại không dám.
Hiện tại Lâm Phỉ không muốn nghĩ đến cốt truyện một chút nào, cậu lùi lại nửa bước: “Tôi không sao, cậu về trước đi.”
“Nhưng mà…”
“Được rồi. Tôi đi phòng vệ sinh xử lý một chút, cậu đi đi.”
Dứt lời, Lâm Phỉ vội vàng bước đi.
Lâm Phỉ đứng ở trước gương phòng vệ sinh. Có mấy dấu răng xước trên cằm, nặng nhất là một vết bị chảy máu.
Cái này nếu như bị Bùi Cảnh Hành nhìn thấy lại không yên?
Cậu vừa suy nghĩ vừa tự nhủ hay là giấu đi việc này đi?
Lâm Phỉ đứng ở cửa nhìn xung quanh một cái, vừa vặn thấy hai Omega tay cầm tay đang đi lại đây.
Hắn hướng bên kia vẫy vẫy tay nói: “Giúp tôi một chút.”
Hai Omega nhìn nhau, sau đó đột nhiên tăng nhanh tốc độ đi tới bên này.
“Các cậu có mang đồ trang điểm không?”
“Tôi có!”, “Có có có!” hai Omega tranh nhau đáp.
“Được rồi, ai trong các cậu có thể giúp tôi che lại vết thương nhỏ này?”
“Tôi có thể!”, “Tôi có thể!” hai Omega gần như là trăm miệng một lời đáp.
“…” Lâm Phỉ tùy tay chỉ chỉ người gần mình: “Cậu tới giúp tôi đi.”
“Được!”
Lâm Phỉ rất phối hợp ngồi xổm xuống, thoáng nghiêng đầu đưa miệng vết thương đến tầm tay của Omega.
Cậu hoàn toàn không nhận ra nghiêng đầu hướng về Omega như vậy nhìn từ xa bộ dáng vô cùng mập mờ.
Lâm Phỉ nửa khép mắt, tránh cho khi trợn mắt sẽ làm sợ Omega nhỏ.
Bên ngoài rất lạnh, Lâm Phỉ cảm thấy mũi của mình sắp đông cứng nhưng cũng không dám thúc giục Omega, cậu chỉ có thể duy trì tư thế ngồi xổm.
Không biết qua bao lâu, thật ra cậu cảm thấy cũng không quá lâu, âm thanh ồn ào trên hành lang biến mất mà tay Omega cũng ngừng lại.
“Xong rồi à?” Lâm Phỉ vừa hỏi vừa mở mắt ra. Sau khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, thanh âm của cậu chợt nhỏ đi.
Không biết từ khi nào mà Bùi Cảnh Hành lại ở đây. Lúc này chỉ cách cậu có nửa bước chân, Omega nhỏ bị hắn dọa sợ tới mức không dám động, đáng thương vô cùng mà lôi kéo vạt áo Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ hít hít cái mũi, đầu óc nhanh chóng vận hành nghĩ xem phải giải thích chuyện này như thế nào.
“Tôi có thể giải thích.”
“Được, cậu giải thích đi.”
“Không đúng. Phỉ ca, tại sao cậu lại phải giải thích với cậu ta?” Omega đến bên tai Lâm Phỉ nhỏ giọng hỏi.
???
Trong lòng Lâm Phỉ nghĩ cậu như này không phải lửa cháy đổ thêm dầu vào à?
Quả nhiên giây tiếp theo, chất dẫn dụ mùi hoa hồng đen bùng lên, hành lang trống trải ngay lập tức trở nên chật chội như thể có một ngọn lửa cuồng nộ thiêu rụi bầu không khí này.
Khuôn mặt nhỏ của Omega bị dọa đến trắng bệch. Nếu không có chất dẫn dẫn dụ của Lâm Phỉ chống lại thì cậu ta nhất định phải quỳ xuống.
Nhìn Lâm Phỉ thế mà còn che chở hắn, ánh mắt Bùi Cảnh Hành càng thêm thô bạo.
Lâm Phỉ áp lực đem Omega đẩy ra: “Đây là chuyện của tôi, cậu đi trước đi.”
“Đi? Tôi có nói cho cậu ta đi à?”
Hai loại chất dẫn dụ chống lại nhau quay xung quanh Omega, cảm giác này tuyệt đối không dễ chịu khiến Omega bị dọa đến nước mắt chảy ròng ròng.
Rốt cuộc việc này cũng là do Lâm Phỉ, không lý nào lại khiến Omega bị nhắm vào như vậy.
Chuyện của hai người bọn họ vẫn là đóng cửa lại tự mình giải quyết sẽ tốt hơn.
Lâm Phỉ bắt lấy cánh tay Bùi Cảnh Hành: “Tôi nói cho cậu ta đi! Cậu vào đây với tôi!”
Lúc này Bùi Cảnh Hành không phản kháng nữa, đi theo Lâm Phỉ vào phòng vệ sinh. Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Omega, không sử dụng chất dẫn dụ để áp chế nhưng Omega lại bị dọa sợ tới mức chân mềm nhũn, tê liệt ngã xuống mặt đất.
Lâm Phỉ cũng không biết chuyện đã xảy ra phía sau, hắn lôi kéo Bùi Cảnh Hành vào phòng vệ sinh.
Mới vừa vào cửa, Bùi Cảnh Hành đột nhiên túm lấy tay Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ không có phòng bị đã bị túm lại, Bùi Cảnh Hành thuận thế ngăn chặn bờ vai của cậu, ấn cậu ở cạnh cửa.
“Không phải cậu muốn giải thích à? Giải thích đi.”
Lâm Phỉ có chút đau đầu, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên giải thích như thế nào.
Nói cậu bị Kỳ Hào Nghiêu gặm một cái, Bùi Cảnh Hành chỉ càng tức giận; không nói lại không biết giải thích tại sao cậu lại cùng Omega kia ghé vào với nhau?
Bùi Cảnh Hành cúi đầu, giọng có chút nặng nề như đang đè nén điều gì đó thật sâu làm người sợ hãi.
“Tôi cầu xin cậu, không cần im lặng. Cậu nói cái gì với tôi đi, nói cái gì cũng được. Chỉ cần cậu nói, tôi đều tin, cậu không cần im lặng có được không?”
“Tôi không muốn lừa cậu…”
“Chẳng lẽ quan hệ giữa hai người đã phải dùng đến lừa gạt mới có thể giải thích rõ ràng?”
“Không phải… Chỉ là tôi không biết nên nói như thế nào với cậu.”
“Không nói, vậy vĩnh viễn đừng nói nữa……” Bùi Cảnh Hành dựa vào cổ Lâm Phỉ, giọng nói trở nên có chút lạnh lẽo.
Lâm Phỉ giật mình, còn chưa kịp hỏi hắn có ý gì thì trên cổ đã truyền tới đau đớn như bị xé rách.
Cậu rõ ràng cảm giác được thứ gì đó tiến vào thân thể cậu theo tuyến thể.
Thứ đó theo mạch máu đi đến mọi ngóc ngách trên cơ thể cậu, đi đến đâu cảm giác bỏng cháy lan ttới đó.
Đây là chất dẫn dụ của Bùi Cảnh Hành?
Sức lực của Lâm Phỉ dường như bị chất dẫn dụ của hắn đốt cháy hoàn toàn. Cậu không thầy dạy cũng hiểu được cách khống chế chất dẫn dụ của mình đi chống cự nhưng chất dẫn dụ của cậu ở trước mặt chất dẫn dụ của Bùi Cảnh Hành không chống lại được chút nào, bị ngọn lửa cuốn lấy một lúc rồi bị thiêu sạch sẽ.
Cậu mệt đến tay cũng không nâng nổi, chất dẫn dụ của Bùi Cảnh Hành giống như mãi mãi không có điểm cuối, ở trong thân thể cậu tàn sát bừa bãi.
Dần dần, một thứ đó mới xuất hiện trong cơ thể.
Thứ đó dịu ngoan đến kỳ cục, cùng chất dẫn dụ của Bùi Cảnh Hành quấn quít lẫn nhau.
Rõ ràng lúc trước hung dữ, tàn nhẫn như vậy nhưng bây giờ chẳng khác gì một vị vua đi tuần tra lãnh thổ, lang thang trong máu thịt của mình.
Cảm giác bỏng cháy dần dần bị một loại cảm giác thỏa mãn quỷ dị thay thế, làm Lâm Phỉ không sinh ra nổi suy nghĩ phản kháng nào.
Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, cậu dường như nghe thấy Bùi Cảnh Hành thì thầm nhẹ nhàng: “Vậy thì hãy làm Omega của tôi đi, vĩnh viễn trung thành với tôi.”
Lâm Phỉ hoảng hốt nhớ lại rằng khi xem xét hội chứng rối loạn chất dẫn dụ hai phía, cậu đã thấy một ví dụ về việc Alpha được chuyển đổi thành Omega.
Đây là phương pháp duy nhất được biết là cho phép bệnh nhân chuyển đổi sang một giới tính duy nhất và chỉ dành cho Alpha bị bệnh.
Để Alpha đánh dấu bệnh nhân, hai chất dẫn dụ sẽ kiềm chế và chém gϊếŧ nhau. Nếu người bệnh thua thì sẽ thưc sự chuyển hóa thành Omega.
Trước khi sử dụng phương pháp này, có thể thực hiện tương tác chất dẫn dụ nhiều lần để nâng cao tỷ lệ đánh dấu thành công.
Mà nhìn bộ dáng thuần thục như vậy của Bùi Cảnh Hành, chắc hẳn đã sớm biết cậu bị bệnh.
Lại bị tính kế lần nữa!