Chương 27

“Bùi Cảnh Hành! Cậu không nên để kỳ phát tình khống chế, tỉnh táo lại cho tôi!”

“Khó chịu quá… Tôi khó chịu, cậu giúp tôi một chút…”

Bùi Cảnh Hành vừa nói vừa khóc thút thít, dính dớp giống như sắp chảy nước.

Lâm Phỉ nổi da gà khắp người, lại không thể đẩy Bùi Cảnh Hành ra được.

Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, tên nhóc thúi Bùi Cảnh Hành dường như đang mạnh lên.

Trong phòng dần dần tràn ngập mùi hương khiến cho Lâm Phỉ cảm thấy choáng váng. Tiếng thở hổn hển của Bùi Cảnh Hành truyền vào trong tai cậu dường như cũng mang tới một hương vị khác, như được bao phủ bởi hương hoa đang cháy, bay tới đâu liền đốt tới đó.

Đẩy không được mà gọi cũng không tỉnh, Lâm Phỉ chỉ có thể từ từ nhắm mắt ngâm thơ cổ. Lúc này, giữ được lí trí chính là chiến thắng!

Cậu nghĩ thì dễ lắm, nhưng Bùi Cảnh Hành lại không dễ dàng buông tha cho cậu như vậy.

Bùi Cảnh Hành không ngừng thúc ép, cuối cùng khoảng cách giữa hắn với Lâm Phỉ càng ngày càng nhỏ. Hắn cúi đầu, tựa ở cần cổ của Lâm Phỉ.

Hắn nhớ kỹ mùi vị này, thơm ngát giống mùi cam quýt. Rõ ràng không ngọt ngào chút nào nhưng lại làm cho cổ họng của hắn cảm thấy vừa ngọt vừa ngứa, dù có xé cổ họng ra cũng không ăn thua.

Chỉ có Lâm Phỉ mới có thể cứu được hắn.

Chỉ cần Lâm Phỉ chạm vào hắn thì cái cảm giác đau đớn khiến người ta hận không thể xé mình ra sẽ giảm bớt.

“Cậu giúp tôi một chút, giúp tôi một chút thôi…”

Bùi Cảnh Hành nỉ non, chóp mũi đã chạm vào tuyến thể của Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ đột nhiên có cảm giác sau lưng sởn cả tóc gáy.

Tay của cậu vốn đã bị Bùi Cảnh Hành giữ chặt, nhưng lúc này, cậu cố gắng dùng sức mạnh rất lớn để rút tay ra rồi áp lòng bàn tay mình lên mặt Bùi Cảnh Hành.

Trong lòng bàn tay chỉ cảm thấy nhớp nháp và ươn ướt, Lâm Phỉ hít một hơi thật sâu rồi rút tay về.

Một giây sau, tuyến thể bị răng nanh đâm vào.

“Aizzzzz —— “

Trong nháy mắt thanh âm của Lâm Phỉ trở nên nghẹn ngào. Đau quá đi, gáy của cậu đau giống như là sinh mạng bị xé nát.

“Bùi Cảnh Hành, ụ á cậu.”

Hai cái tay của Lâm Phỉ đang run lên, ôm khư khư phần cổ còn lại vì sợ nếu buông ra thì cổ sẽ tan thành bụi.

Nếu như không phải thấy Bùi Cảnh Hành còn chưa đến mức phân hoá hoàn toàn thì cậu nhất định sẽ cho tên kia một cú đoạn tử tuyệt tôn vào giữa chân.

Nghĩ tới nghĩ lui Lâm Phỉ vẫn cảm thấy không thể xuống chân, chỉ có thể nuốt lửa giận vào bụng.

Rất nhanh sau đó, Bùi Cảnh Hành nhả răng nanh ra, chuyển sang mυ"ŧ mát và liếʍ láp.

Dần dần, cảm giác nhói nhói biến thành cảm giác tê dại như bị điện giật.

Ngược lại cảm giác này càng làm cho Lâm Phỉ cảm thấy thêm khó chịu. Cậu lắc lắc cổ muốn tránh né đối phương nhưng Bùi Cảnh Hành vẫn có thể vững vàng theo động tác của cậu, dính chặt vào tuyến thể của cậu.

Lâm Phỉ tựa ở trên tường giống như một con cá ướp muối, phát hiện bản thân cầm thú, cậu liền véo mình một cái.

Hai giờ trôi qua mà tưởng chừng nó còn dài hơn hai năm.

Thời gian qua đi, sức lực của Bùi Cảnh Hành cũng dần dần tiêu tan, hắn mềm nhũn ghé vào trên vai Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ trực tiếp đỡ người dậy, dùng lời nói chính đáng hỏi hắn: “Cậu không cảm thấy cậu cắn tuyến thể một Alpha như tôi là rất kỳ lạ hay sao?”

“Tôi không thấy như vậy.” Thanh âm của Bùi Cảnh Hành có vẻ mệt mỏi, thân thể giống như không có xương mà dựa vào người Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ chật vật ôm bờ vai của hắn: “Dù sao tuyến thể của Alpha không thể cắn, cậu nhớ kỹ cho tôi.”

“Vì sao lại không thể cắn chứ?” Bùi Cảnh Hành cọ cọ vào hõm vai Lâm Phỉ: “Thơm quá, tôi ngửi thấy.”

“Chất dẫn dụ của AO hấp dẫn lẫn nhau, cậu cảm thấy thơm rất bình thường nhưng cậu đâu thể gặp ai cũng cắn?”

“Tôi chỉ cảm thấy cậu thơm thôi.”

“Đó là bởi vì cậu mới chỉ ngửi chất dẫn dụ của tôi. Dù sao về sau không cho phép cậu làm như vậy nữa, biết chưa?”

“Biết rồi.”

Trong giọng nói của Bùi Cảnh Hành có vẻ không cam lòng. Lâm Phỉ cũng không hiểu vì sao Bùi Cảnh Hành là một Omega lại cảm thấy hứng thú với tuyến thể của cậu như vậy?

Có lẽ, đó chỉ là một triệu chứng đặc biệt của việc phân hóa muộn?

Lâm Phỉ bước vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, chỗ đùi bị véo đến bầm tím một mảng, thật sự nhìn thấy mà đau lòng!

Cậu rất muốn quay lại khiếu nại chủ quán bán máy ghi chép nhiệt độ cơ thể. Tại sao Bùi Cảnh Hành đến thời kỳ phát tình mà không nhắc nhở cậu?

Lâm Phỉ tức giận battle với chủ cửa hàng hơn nửa giờ. Đối phương cứ khăng khăng từ trước đến giờ máy ghi chép của bọn họ chưa xảy ra vấn đề gì. Họ yêu cầu Lâm Phỉ kiểm tra lại xem có phải là bạn nhỏ không dùng máy đo nhiệt độ cơ thể hay không.

Lâm Phỉ hỏi Bùi Cảnh Hành, hắn cũng khăng khăng là mình đã đo nhiệt độ cơ thể rồi.

Thật kỳ lạ!

Chẳng lẽ đây cũng là một trong những sự cố của việc phân hóa muộn?

·

Rạng sáng ngày hôm sau, cửa phòng Lâm Phỉ đã bị gõ.

Lâm Phỉ vén chăn, nhìn lên trần nhà thở dài.

Hôm nay lại có chuyện gì đây.

“Để tôi đi mở cửa cho.” Bùi Cảnh Hành liền bò khỏi giường.

Lâm Phỉ kéo chăn mền che mặt lại: “Ừm.”

Cửa mở ra, trong giây lát không khí dường như đông cứng lại.

Vẻ mặt Ứng Thần khó coi: “Tại sao cậu lại ở đây?”

Bùi Cảnh Hành còn chưa kịp trả lời, Lâm Phỉ đã vén chăn lên, chạy ra cửa nói: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Ứng Thần liếc Bùi Cảnh Hành một chút, nhanh chân đi vào phòng rồi đưa tờ giấy trong tay cho Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ cầm lấy nhìn qua lập tức cảm thấy đất trời đen thui.

Đây là phiếu điểm của kỳ thi cuối kỳ, cậu vẫn thua Ứng Thần hai điểm.

Quả nhiên, bất kể cố gắng thế nào thì nam hai cũng không thể thắng được nam chính. Lẽ ra cậu phải sớm thấy rõ chuyện này.

“Còn nhớ chuyện đánh cược của chúng ta không, hửm?”

Âm cuối Ứng Thần ngân lên, hiển nhiên hắn cũng không muốn nghe được mấy lời không nhớ này nọ.

“Nhớ, cho nên cậu muốn làm gì?”

“Lúc trước chúng ta đã cá cược là người thua phải ngoan ngoãn nghe lời có đúng không? Tôi cũng không cần cậu lúc nào cũng phải ngoan ngoãn, trong một tháng thì sao?”

Một tháng trôi qua thì kỳ nghỉ hè cũng hết!

Lâm Phỉ xụ mặt: “Lâu quá, nửa tháng thôi.”

“Vậy một ngày thì sao?”

Lâm Phỉ nghi ngờ nhìn Ứng Thần: “Cậu mà cũng tốt như vậy à?”

Khóe môi Ứng Thần nhếch lên, hai con mắt dưới lông mày sáng ngời: “Một ngày, cậu ngủ với tôi một lần.”

“Được rồi, chỉ một tháng.”

Một nháy mắt, Lâm Phỉ cảm thấy chẳng qua chỉ là một tháng thôi, chớp mắt một cái là qua ngay.

Ứng Thần tiếc nuối “chậc” một tiếng: “Vậy bắt đầu từ hôm nay, mặc quần áo tử tế vào đi.”

“Để làm gì?”

“Hỏi nhiều làm gì?”

“Ok.”

Lâm Phỉ mệt mỏi đáp lại, chậm rãi đi thay quần áo.

Cậu đứng trước tủ quần áo lấy áo thun quần dài ra, đang muốn cởϊ qυầи áo đột nhiên nhớ còn có hai người đứng sau lưng mình. Cậu khẽ quay đầu lại: “Tôi phải thay quần áo, hai người có thể ra ngoài không?”

Ứng Thần cười nhạo một tiếng: “Trên người cậu có chỗ nào mà tôi còn chưa nhìn thấy, cần gì phải trốn tránh?”

Bùi Cảnh Hành đột nhiên siết chặt tay lại, cúi thấp mặt xuống nói: “Phỉ ca, tôi đi ra ngoài trước.”

Dứt lời, hắn ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Lâm Phỉ tiếp tục nhìn chằm chằm Ứng Thần: “Khi còn bé không hiểu chuyện nên không tính, cậu cũng ra ngoài đi.”

Ứng Thần nhún vai, ngược lại cũng không kiên trì nữa.

Hắn dễ nói chuyện như vậy khiến cho Lâm Phỉ có hơi không quen.

Lâm Phỉ thay quần áo trong phòng, hoàn toàn không biết bên ngoài hai người kia đang nhìn nhau chằm chằm, cơ bắp căng cứng thể hiện một bộ dáng thủ thế chờ đợi.

Thời gian một tháng đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.

Con người Lâm Phỉ nếu như bị ép buộc quá đáng thì sẽ càng chạy nhanh hơn, nước ấm nấu ếch mới là biện pháp tốt nhất để đối phó với cậu.

Tất nhiên, hai người hiện tại đều đã hiểu ra đạo lý này.

·

Lâm Phỉ thay quần áo hai ba lần, trước khi ra ngoài còn cẩn thận dặn dò lái xe đợi chút nữa đưa Bùi Cảnh Hành về nhà.

Bùi Cảnh Hành rầu rĩ không vui, hầu như không đáp lời Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ cũng không cảm thấy có gì không ổn, trong đầu cậu đang nghĩ cách làm sao trải qua một tháng này. Cậu giải thích ngắn gọn xong liền đi theo Ứng Thần.

Sau khi hai người rời đi, Bùi Cảnh Hành cúi đầu ngồi bên cạnh ghế sô pha một lúc lâu.

Mãi cho đến khi người hầu đến gọi hắn, hắn mới đột nhiên tỉnh lại, nở nụ cười gượng gạo xin lỗi.

Dáng vẻ nhỏ bé này ai nhìn thấy cũng sẽ đau lòng.

Lúc này cũng không có việc gì nên người hầu liền lải nhải với Bùi Cảnh Hành, kể cả mối quan hệ trước kia của Ứng Thần và Lâm Phỉ.

Bùi Cảnh Hành lắng nghe rất chăm chú, đối phương nói càng xa cơ hồ đã không còn dính dáng tới Lâm Phỉ. Bùi Cảnh Hành cười cảm ơn và nói rằng hắn cần phải về nhà rồi.

Ngồi trên xe, Bùi Cảnh Hành dựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, khác hoàn toàn với dáng vẻ ngày thường.

Tài xế lầm bầm trong lòng đôi câu, thầm nghĩ trước đó nhìn hắn vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương, sao bây giờ vẻ mặt lại vô cảm còn có hơi đáng sợ.

Nhưng ông chỉ là tài xế, những chuyện này cũng để ở trong lòng ông thôi.

Bên cạnh đó Ứng Thần và Lâm Phỉ đang đi chơi cùng nhau, Lâm Phỉ đã hỏi nhiều lần là đi đâu nhưng Ứng Thần lại không nói gì. Ngược lại đưa ra yêu cầu đầu tiên: “Trong một tháng đi theo tôi, cậu không được qua lại với Bùi Cảnh Hành, đã biết chưa?”

“Cậu là gì mà quản tôi qua lại với ai?”

“Vậy là cậu lựa chọn ngủ với tôi một lần nhé?”

“Cậu bớt uy hϊếp tôi đi.”

Ứng Thần cười dịu dàng ghé sát lại Lâm Phỉ, chỉ là bên trong nụ cười kia không có sự ấm áp.

“Vậy cậu đang bị uy hϊếp sao?”

Lâm Phỉ: “…”

“Đây là yêu cầu cuối cùng, cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”

Đúng là trong khoảng thời gian này Lâm Phỉ cũng có ý muốn cách xa Bùi Cảnh Hành một chút. Đến bây giờ tuyến thể của cậu vẫn còn đau đây này.

Ứng Thần nhún vai, không trả lời thẳng.

·

Lâm Phỉ nghĩ nát óc cũng không nghĩ rằng Ứng Thần lại dẫn cậu đến phòng tập quyền anh.

“Cậu dẫn tôi tới đây làm gì?”

Ứng Thần nhướn mày: “Sợ cái gì? Tôi cũng không đánh cậu.”

Trong lòng Lâm Phỉ hơi thả lỏng, ngoài miệng vẫn rất cứng không sợ chút nào: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu tới đây làm gì? Chứ ai sợ?”

“Không sợ thì đi nhanh lên.”

Ứng Thần đưa cậu đến phòng thay quần áo, ném cho Lâm Phỉ một cái thẻ: “Cậu đi lấy quần áo huấn luyện của tôi ra đây.”

Lâm Phỉ luống cuống tay chân đón lấy tấm thẻ, rõ ràng đã sờ được nhưng cái thẻ lại tuột ra khỏi tay của cậu.

Tấm thẻ lăn đến bên chân Ứng Thần.

Ứng Thần liếc mắt nhìn rồi hắn tự nhặt lên đưa cho Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ đang kinh ngạc tự hỏi tại sao người này đột nhiên trở nên dịu dàng như thế, thì nghe thấy giọng điệu cười cợt của đối phương: “Sao cậu lại có thể đần như vậy, chút chuyện nhỏ này cũng không làm được à?”

Ok, sự dịu dàng hay gì đó quả nhiên là do cậu suy nghĩ nhiều.

Lâm Phỉ đoạt lấy chìa khoá, dẫm mạnh xuống sàn đi tìm tủ đựng đồ.

Cậu tiện tay lấy ra một bộ quần áo huấn luyện ở phía ngoài cùng. Lúc xoay người lại thì nhìn thấy Ứng Thần chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ, hai tay chống ở sau lưng, hơi ngước đầu nhìn cậu.

Phải nói rằng nhân vật chính công vẫn rất là gì đó và này nọ. Cơ bắp cả người cân xứng, lúc thả lỏng cũng có thể nhìn ra được đường cong duyên dáng, uyển chuyển.

Lâm Phỉ nghĩ thầm trong bụng lúc cậu vừa tới cái thân thể này cũng có cơ bụng tám múi, chỉ là bây giờ hình như có xu hướng biến thành một múi rồi.

Đừng suy nghĩ nữa, thật sự là càng nghĩ càng bi thương. Từ đầu đến chân cậu không có lấy một điểm nào có thể so được với Ứng Thần.

Lâm Phỉ lạnh mặt, thẳng tay ném quần áo qua.

Rõ ràng cậu nhắm thẳng vào mặt mà ném, vậy mà Ứng Thần lại có thể đón lấy như chơi.

Cuối cùng, hắn còn nhắc nhở Lâm Phỉ phải học hỏi một chút.