Ngày hôm sau Ứng Thần và Lâm Phỉ cùng nhau đi đến phòng học nhưng sắc mặt không tốt lắm.
Trong nháy mắt đối mặt nhau, hai người ăn ý cùng thu lại tầm mắt.
Lâm Phỉ cảm giác sau lưng sởn gai ốc không dám quay đầu lại, thời gian một ngày như dài bằng một năm.
Nhân lúc cuối ngày có một hoạt động ngoại khóa nên Lâm Phỉ kéo Bùi Cảnh Hành chạy đi.
Cậu suy nghĩ cả ngày, cảm thấy nhà mình mà Ứng Thần muốn đến thì đến rất là không an toàn.
Nói đến gia cảnh của Bùi Cảnh Hành không chỉ liên quan đến nội dung vở kịch, mà còn có thể rời xa ôn thần Ứng Thần thật sự không thể nào tốt hơn.
Lâm Phỉ dẫn mọi người đi đến trung tâm mua sắm mua rất nhiều thứ rồi khi điền địa chỉ lại điền địa chỉ nhà của Bùi Cảnh Hành.
Bùi Cảnh Hành muốn ngăn cản Lâm Phỉ nhưng cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được cậu.
Không chỉ thế, Lâm Phỉ còn thuê một nhóm công nhân trực tiếp đi đến nhà của Bùi Cảnh Hành để tiện cho việc sửa chữa bất kỳ chỗ nào
Cải tạo một lượt từ trên xuống dưới, khung cảnh nhà của Bùi Cảnh Hành đã thay đổi rất nhiều. Vách tường cũ nát úa màu đã được thay thế bằng giấy dán tường màu sáng, đồ nội thất đơn giản nhưng tinh xảo phù hợp với bố cục của căn phòng. Giờ đây có thể chứa được nhiều thứ hơn dù chỉ chiếm diện tích hơn một nửa so với trước đó.
Ban đầu Lâm Phỉ muốn đặt hai chiếc giường lớn nhưng cậu không nghĩ tới dù có cải tạo như thế nào cũng không thể chứa vừa cái giường thứ hai này.
Cậu nhìn trái nhìn phải, cảm thấy mọi thứ được sắp xếp rất ổn thỏa, không có cái gì cần phải vứt đi cả.
Dù sao bây giờ Bùi Cảnh Hành còn chưa phân hóa, hai người ngủ cùng một giường chắc là không việc gì đâu nhỉ?
Sau khi hỏi thì Bùi Cảnh Hành bảo là không để ý, Lâm Phỉ liền vứt cái giường thứ hai kia đi.
Sắp xếp phòng ốc xong, Lâm Phỉ đưa công nhân vào nhà vệ sinh điều chỉnh lại một số thứ. Dù sao thì không mất tiền, ít nhất cũng phải giống kích thước của một cái nhà vệ sinh công cộng.
Nhóm công nhân nhận được một lượng công việc lớn như vậy, bọn họ vui vẻ cam đoan chắc chắn sẽ không quấy rầy đến người dân và sẽ hoàn thành công việc càng sớm càng tốt.
Lâm Phỉ bổ nhào vào ghế sô pha mới: “Mau đến đây thử nè.”
Bùi Cảnh Hành ngồi đàng hoàng ở một bên, hai tay đặt ở trên đùi đối với hoàn cảnh hiện tại rất thận trọng. So với Lâm Phỉ thì hắn giống như khách hơn là chủ.
“Sao cậu đột nhiên quyết định chuyển đến đây?”
“Từ nay về sau tôi quyết định sẽ học tập thật tốt!” Lâm Phỉ đứng lên, nắm lấy tay của Bùi Cảnh Hành: “Dù sao đi nữa cuối kỳ tôi cũng phải thắng Ứng Thần.”
Cậu cũng không quên hai người cược với nhau ai thua sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời. Hiện tại nghĩ lại, những lời này có ý nghĩa rất là phong phú luôn đó.
Tuyệt đối không thể thua được!
“Tôi, sẽ cố hết sức.” Bùi Cảnh Hành mân mê môi rồi gật đầu.
“Tôi tin cậu!”
Trên thế giới này, chắc chỉ có nhân vật chính là trúng chiêu này.
Hôm nay cậu còn phải về nhà. Dù sao sống ở bên ngoài cũng phải báo một tiếng cho Dương Du biết, mà còn rất nhiều đồ cần dùng đều để ở nhà.
Với cả hôm nay Lâm Phỉ khôn hơn rồi, cậu bảo Bùi Cảnh Hành đi trước nhìn xem Ứng Thần có ở trên xe như lần trước không.
Nếu mà Ứng Thần có trên xe thì cậu nhất định phải giữ chân hắn lại.
Bùi Cảnh Hành đến mở cửa xe, hắn ra dấu với phía sau ý bảo đúng là Ứng Thần đang ở trên xe.
Lâm Phỉ hừ lạnh, cong chân chạy bạt mạng rồi chặn một chiếc taxi leo lên xe bỏ chạy.
Ứng Thần vốn dĩ muốn đi ra ngăn cản Lâm Phỉ nhưng lại bị Bùi Cảnh Hành chặn đứng ở cửa xe.
Hắn hạ mắt, trực tiếp phóng ra chất dẫn dụ: “Cút ngay.”
Sắc mặt Bùi Cảnh Hành trắng nhợt, bàn tay nắm chặt đến mức trắng toát nhưng hắn không lùi bước.
Ứng Thần đá một phát vào cửa tạo ra một âm thanh to lớn đáng sợ.
Vì vẫn chưa phân hóa nên một cước này tuy không đá vào người hắn nhưng khí thế cường đại trên người Ứng Thần cũng không phải là thứ mà hắn có thể chống lại.
Chỉ nghe hắn kêu lên một tiếng đầy đau đớn rồi ngã xuống ven đường.
“Thứ bỏ đi.” Ứng Thần lạnh lùng liếc nhìn Bùi Cảnh Hành, ánh mắt như đang nhìn một thứ rác rưởi.
Ứng Thần xuống xe, lúc này Lâm Phỉ đã gọi được xe taxi. Hắn biết bây giờ đuổi theo chỉ vô ích, không bằng chạy về sớm một chút.
Hắn xoay người, lại thấy Bùi Cảnh Hành vậy mà còn có thể đứng lên được.
Bùi Cảnh Hành thấp hơn Ứng Thần khoảng chừng một cái đầu, giờ phút này hắn hơi hơi ngửa cằm, mắt mở hờ làm cho người khác có cảm giác từ trên cao nhìn xuống.
Ánh mắt Ứng Thần trầm xuống, lạnh lùng mở miệng nói: “Thật đáng tiếc khi mày không đi diễn.”
“Cảm ơn đã khen.”
“Mày nghĩ tao đang khen mày thật hả? Cẩn thận mặt nạ đeo lâu rồi lại không lấy ra được.”
“Chỉ cần có thể đạt được mục đích, đeo mặt nạ thì sao?”
“Nếu mục đích của mày là Lâm Phỉ, tao khuyên mày nên sớm bỏ cuộc đi. Cậu ta không phải là thằng ngu mặc người điều khiển.”
Bùi Cảnh Hành che miệng bật cười rực rỡ như hoa nở, ánh mắt lại tràn ngập u ám sâu không thấy đáy. Nhìn lâu sẽ khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.
“Mày có thấy ánh mắt của cậu ấy không? Cậu ấy đau lòng tao, chán ghét mày.”
Bùi Cảnh Hành đột nhiên dừng cười, lạnh lùng nói: “Thứ bỏ đi.”
Tay Ứng Thần dần nắm chặt, hắn cau mày gân xanh nổi đầy trên trán.
Hai người đối mặt, không ai chịu nhường ai.
Sau một hồi lâu, Ứng Thần đút tay vào túi: “Đừng có chọc tức tao, mày muốn giả bộ đáng thương thì có thể đập đầu vô cây mấy cái đi.”
Lông mày Bùi Cảnh Hành nhíu lại, dáng vẻ vô tội: “Mình không hiểu cậu đang nói gì hết.”
Tuy rằng Bùi Cảnh Hành đã giúp cậu trì hoãn rất nhiều thời gian nhưng thuê xe taxi vẫn không nhanh bằng xe tư nhân.
Lâm Phỉ vừa về tới nhà thì Ứng Thần cũng trở lại.
Trời đã tối, Dương Du đang ở phòng khách xem TV.
Ánh mắt Lâm Phỉ sáng lên, trực tiếp ngồi kế bên Dương Du: “Mẹ, mẹ đang xem gì đó?”
“Nụ hôn đính ước. Mẹ nói cho con biết, nam chính trong bộ phim này rất đẹp trai, trên mạng nói chất dẫn dụ của anh ta là rượu sake đó.”
“Con xem cùng với mẹ.”
Dương Du vô cùng vui mừng, liên tục lôi kéo Lâm Phỉ nói về bộ phim này ra sao, chất dẫn dụ của người này là gì….
Đúng lúc này, Ứng Thần cũng thản nhiên đi vào, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh hớt ha hớt hải của Lâm Phỉ trước đó.
“Dì ơi, dì đang xem TV đấy ạ.”
“Ứng Thần? Sao con cũng đến đây? Đúng rồi, hôm nay cũng không biết nhóc Phỉ làm sao, đột nhiên nói muốn xem TV chung với dì.”
Ánh mắt Ứng Thần nhìn lướt qua cậu, Lâm Phỉ chột dạ cúi đầu xuống.
Cậu không làm sai gì cả nhưng mà khi đối mặt với Ứng Thần, sao lại có vẻ chột dạ thế nhỉ?
Ứng Thần thu hồi ánh mắt, vẻ mặt chính trực lại vô cùng chân thành khi nói chuyện với Dương Du: “À, ra là vậy ạ. Vốn dĩ cháu có hai câu muốn nói riêng với Lâm Phỉ một chút……”
Trong lòng Lâm Phỉ mắng thầm một tiếng, ê diễn hơi bị tốt quá rồi đó!
Quả nhiên Dương Du không hề nghi ngờ, vô cùng hiền lành mà đề nghị: “Tụi con có việc thì cứ nói với nhau trước đi, bên này dì cũng không có gì gấp cả.”
“Cháu cảm ơn dì ạ.” Ứng Thần vẫy tay với Lâm Phỉ: “Lại đây.”
Lâm Phỉ có ngu mới đi qua, cậu cũng học theo Ứng Thần làm ra vẻ mặt chính trực: “Có cái gì thì nói ngay đây đi, mẹ tôi cũng không phải người ngoài.”
Quả rắm cầu vồng* này quả thật khiến cho tâm tình Dương Du vô cùng vui sướиɠ.
(*)
Bà vô cùng cảm động nói: “Con nói vậy khiến mẹ rất vui nhưng mà Alpha tụi con vẫn có những bí mật nhỏ, hai đứa nên qua một bên nói đi.”
Lâm Phỉ: “?”
Ứng Thần đi tới chỗ Lâm Phỉ sau khi cảm ơn Dương Du.
Lâm Phỉ thấy hắn mỗi lúc một gần còn nhe răng cười, cậu muốn đứng tim luôn rồi nè.
Cậu không hề nghi ngờ, hôm nay nếu để cho Ứng Thần bắt được thì ác mộng tối hôm qua chắc chắn sẽ trở thành sự thật!
Lâm Phỉ hít sâu một hơi, thê thảm hét lên: “Ứng Thần cậu từ bỏ đi! Tôi không có khả năng thích cậu đâu! Chúng ta đều là Alpha, tuyệt đối không thể cùng nhau được!”
Phòng khách đột nhiên im lặng đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
Hoặc không làm mà đã làm là phải làm tới cùng, Lâm Phỉ tiếp tục nói: “Chúng ta cùng nhau lớn lên, tôi luôn khuyên bảo cậu vậy mà cậu lại lợi dụng sự tín nhiệm của mẹ tôi, thậm chí còn ép buộc tôi! Hôm nay tôi muốn nói chuyện thẳng mặt với cậu, nói hết tất cả mọi chuyện!”
Lâm Phỉ nhìn Dương Du: “Mẹ, con biết mẹ thích Ứng Thần. Trước đây con không muốn làm tổn thương mẹ cho nên vẫn không nói ra, nhưng mà Ứng Thần càng lúc càng quá đáng.”
“Hôm nay con sẽ nói hết ra, con không có khả năng thích Ứng Thần! Về sau mẹ đừng có cho hắn tùy tiện đến nhà mình nữa!”
Dương Du trợn mắt há hốc mồm không biết nên nói gì bây giờ.
Trán Ứng Thần nổi gân xanh nhưng vẫn giữ được tỉnh táo. Hắn nhìn chằm chằm Lâm Phỉ, giọng nói trầm thấp tràn đầy uy hϊếp: “Lâm Phỉ, cậu đừng có quậy nữa.”
“Mẹ, mẹ có nghe thấy không? Cậu ta uy hϊếp con kìa!”
Ứng Thần nhắm mắt hít một hơi thật sâu: “Dì ơi, tính cách Lâm Phỉ dì cũng biết rồi đó. Cậu ấy vừa mới gây rắc rối xong, sợ con mách dì nên mới cố ý nói như vậy.”
Nhìn thấy Dương Du hơi thả lỏng, Lâm Phỉ nhanh tay lấy ra lịch sử cuộc trò chuyện ngày hôm qua đưa cho bà coi: “Mẹ xem, đây là tin nhắn Ứng Thần gửi cho con!”
Dương Du cũng không còn là cô bé cái gì cũng không biết, bà biến sắc khi nhìn ảnh chụp màn hình: “Ứng Thần, nếu không con về trước đi, việc này có phải sự thật hay không để dì nói chuyện lại với tiểu Phỉ.”
“Dì ơi…….”
“Được rồi! Ứng Thần, con về trước đi!”
Ứng Thần nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Lâm Phỉ, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Tên này, tốt nhất đừng lọt vào tay hắn.
Đợi sau khi Ứng Thần rời đi Lâm Phỉ lập tức rèn sắt khi còn nóng, cậu đề nghị chuyển ra ngoài.
Dương Du hỏi không ít chuyện, càng nghe càng cảm thấy đúng là Ứng Thần có âm mưu xấu với con trai bà.
Sau một hồi lâu, bà cầm lấy ống tay áo của Lâm Phỉ: “Con ơi, hay là con ra nước ngoài đi! Rời xa Ứng Thần một chút thì mẹ mới yên tâm được!”
“Chuyện đó cũng không vội đâu mẹ…” Lâm Phỉ vội vàng ho một cái: “Dù sao thì con vẫn là Alpha, trốn tránh cũng không được gì. Chuyện này để tự con giải quyết.”
Mặc kệ Lâm Phỉ làm cái gì, chỉ cần không dây vào tình cảm Alpha x Alpha, Dương Du đều ủng hộ.
Ngày hôm sau, lúc Ứng Thần bước vào lớp cả người hắn phóng ra một luồng áp suất thấp không ai được đến gần.
Hắn nhìn một vòng, lập tức đi tới chỗ Lâm Phỉ.
Nhưng mà Lâm Phỉ đã có chuẩn bị hết rồi nha!
Tối hôm qua cậu đã dặn dò đặc biệt với đàn em, nếu Ứng Thần đi tới chỗ hắn, các em phải ngăn hắn lại.
Ứng Thần vừa mới tới gần, Lâm Phỉ ra lệnh một tiếng, đám đàn em xông lên ôm tay ôm chân, miễn cưỡng chế trụ hắn ta lại.
Lâm Phỉ ngồi ngay ngắn phía trên, thật ra cũng có một chút hoảng hốt.
“Ngày hôm qua tôi đã nói rõ với cậu rồi. Cậu đừng có làm phiền tôi nữa.”
“Cậu nói rõ ràng là rõ ràng hết sao, làm gì có chuyện dễ như vậy?”
Vừa dứt lời, mùi chất dẫn dụ bùng nổ khiến cho thắt lưng của Lâm Phỉ trở nên đau nhức, miễn cưỡng chống đỡ bàn duy trì hình tượng của mình.
Đám đàn em đối diện trực tiếp với chất dẫn dụ của Ứng Thần, trong nháy mắt đã bị văng hết ra ngoài.
Một trận hỗn loạn làm đám đàn em đều té ngã sang một bên.
Cơ thể Lâm Phỉ cứng đờ, kinh ngạc không nói nên lời.
Ứng Thần nắm lấy áo của Lâm Phỉ, ghé vào tai cậu lãnh đạm nói: “Tôi coi như là cậu thật sự mất trí nhớ. Hiện tại tôi nói cho cậu biết, cậu theo đuổi tôi hai năm và vừa mới tỏ tình với tôi một tháng trước. Muốn chạy hả, cậu nghĩ quá dễ rồi!”
“Việc này nếu như truyền đi thì về sau cậu làm như thế nào?”
Đầu Lâm Phỉ nóng lên, cất cao giọng: “Cậu không cần đổi giới tính của tôi! Tôi không cứng lên được!”