Chương 7: Cúc áo c.h.ế.t tiệt

Thượng Nha đau khổ bao nhiêu thì Thời Ngu cười vui vẻ bấy nhiêu.

[Ký chủ, tôi phát hiện ra năng lượng hiện tại của virus thế giới đang giảm]

"Có thể tiêu diệt được chưa?"

[Tạm thời vẫn chưa thể, cần tiếp tục giảm bớt ]

Thời Ngu nghĩ về những thay đổi vừa rồi và nhanh chóng nhận ra rằng mấu chốt chính là sự ưa thích của cô.

Cô nhìn về phía Thượng Nha, sau khi được Lý Hồng hòa giải, Triệu Lan Sơn lại nghĩ đến diễn xuất lúc đầu của Thượng Nha cũng quả thật không tồi, quyết định cho cậu thêm một cơ hội khác.

"Cám ơn thầy Triệu, em sẽ cố gắng ạ." Thượng Nha biết đây là cơ hội khó có được.

[Độ ưa thích -100, độ ưa thích hiện tại là -160]

[Cảnh báo! Cảnh báo! Nhiệm vụ thất bại! Sắp thoát khỏi ký chủ]

Khi tiếng chuông báo động của hệ thống vang lên, khuôn mặt của Thượng Nha đột nhiên tái nhợt, sau đó gục ngã xuống.

"Rầm" một tiếng, Thượng Nha ngã xuống đất.

Cùng lúc đó, Lý Hồng và những người khác đều giật mình hét lên, ngay cả Triệu Vinh người vẫn đang vui sướиɠ khi người khác gặp họa cũng đứng dậy nhìn xem.

Biết chuyện gì đã xảy ra, Thời Ngu vẫn bình tĩnh ngồi đó, ngắm nhìn đôi bàn tay xinh đẹp không tì vết của mình: "003, giải quyết như thế nào?”

[Virus thế giới đã được tiêu diệt]

"Vậy còn tên Thượng Nha đó thì sao?" Xuất phát từ lòng nhân đạo, Thời Ngu vẫn hỏi một câu.

[Cậu ta chỉ là bị virus kia hấp thu quá nhiều chất dinh dưỡng, tạm thời có chút mệt mỏi, ngủ hai ngày là ổn rồi]

Thời Ngu khϊếp sợ: "Virus còn có thể hấp thu chất dinh dưỡng?”

[Đương nhiên, những virus này tồn tại bằng cách hấp thụ chất dinh dưỡng từ ký chủ của chúng]

Thời Ngu trầm ngâm suy nghĩ.

[Chúng tôi đều là có hệ thống chính thức do Cục Thời Không chính thức biên chế, dựa vào năng lượng vũ trụ duy trì, không cần hấp thu chất dinh dưỡng của người làm nhiệm vụ!]

Rõ ràng âm thanh điện tử vẫn bình thường, nhưng Thời Ngu lại nghe ra trong câu nói của hệ thống có một chút cáu giận.

"Được rồi, tao biết rồi, chúng ta là biên chế nghiêm túc." Thời Ngu nghiêm túc nói, nở một nụ cười dịu dàng, vẻ mặt kiểu bà đây rất uy tín với 003 đang xù lông.

[Xin vui lòng ký chủ không sử dụng những virus thế giới độc ác này để xúc phạm hệ thống chính thức]

Thời Ngu cảm thấy buồn cười, đành phải thề thốt lần nữa: "Tuyệt đối sẽ không! ”

Trong thời gian Thời Ngu và 003 nói chuyện, Lý Hồng đã mang theo Thượng Nha rời khỏi phòng tập.

Triệu Lan Sơn thấy học sinh hôm nay muốn dạy đã đi mất rồi, chủ động nói chuyện phiếm với Thời Ngu, bởi vì còn mang theo hai học sinh, bọn họ cũng không có trò chuyện bao lâu, hẹn sau này giới thiệu vai diễn cho Thời Ngu rồi rời đi.

Thậm chí còn hẹn trước hai buổi thử vai cho Thời Ngu.

Cuối cùng trong phòng tập chỉ còn lại hai người là Triệu Vinh và Thời Ngu.

Triệu Vinh rất ấn tượng với màn diễn xuất Thời Ngu, bây giờ cũng nhìn cô với cặp mắt khác, thái độ cũng chân thành hơn rất nhiều: "Lát nữa anh sẽ gửi lịch trình tiếp theo cho em, còn thầy Triệu bên kia thì anh sẽ chủ động liên lạc, hai ngày này em cứ nghỉ ngơi thật tốt trước đi.”

Dưới trướng hắn có một nghệ sĩ không cần phải lo lắng gì thật tốt, ngay cả tài nguyên cũng không cần hắn đi tìm kiếm, chỉ cần chờ boss lớn phát xuống, hoặc để nghệ sĩ tùy tiện diễn một đoạn liền có người dắt cô đi thử vai.

Triệu Vinh quả thực đã được trải nghiệm cảm xúc vui sướиɠ khi được ôm đùi!

*

Mấy ngày kế tiếp, Thời Ngu mỗi ngày đều ở trong biệt thự nghỉ ngơi, thời gian ở thời tận thế quá lâu rồi, cô đã lâu không được hưởng thụ cuộc sống thoải mái sảng khoái như vậy.

Khi chìm vào giấc ngủ, cô không phải lo lắng về việc thây ma và quái thú đột biến tấn công, lúc nào cũng phải cảnh giác cao độ, bây giờ có thể ngủ trên chiếc giường lớn mềm mại, không phải ăn quái thú biến dị khó ăn đó nữa, trong biệt thự lại có dì giúp việc tay nghề nấu ăn cực kỳ điêu luyện, ba bữa đều ăn no căng bụng, tuyệt vời biết bao.

Tất cả là do trước ngày tận thế mình không biết quý trọng, bây giờ mới phát hiện đây là cuộc sống thần tiên mà!

Nghĩ như vậy, Thời Ngu vừa ăn tối vừa hạnh phúc cười híp mắt, giống như một con mèo lười biếng đang mãn nguyện khi ăn được món ngon.

Về phần Kim chủ đã hai ngày cũng không quay lại, đã bị cô bỏ ra khỏi đầu.

Mãi đến khi dì giúp việc lên tiếng chào: "Thưa ông chủ, ông đã về?"

Lúc này Thời Ngu mới miễng cưỡng quay đầu nhìn lại —— Kim chủ nhiều tiền lạnh lùng, vô tình đã mấy ngày không liên lạc được của cô cuối cùng cũng trở về!

Người đàn ông mặc một bộ vest đen bước vào nhà, từng cử chỉ đều lộ ra sự cao quý.

So với những người đàn ông bẩn thỉu và hôi hám trong những ngày tận thế, thì người trước mặt cô chắc phải được gọi là thần tiên.

Anh chàng đẹp trai cao 1m8!

Nhưng mà Thời Ngu cũng chỉ nhìn anh một cái, rồi nhẹ nhàng quay đầu đi, tiếp tục gặm sườn của cô.

Quý Việt Châu rất không hài lòng với thái độ của cô, cau mày đi đến bên cạnh bàn ăn, cong ngón trỏ gõ gõ mặt bàn.

Người phụ nữ này thái độ đối xử với Kim chủ như vậy có phải là quá tùy ý hay không?

Thời Ngu ngước mắt nhìn lên, sau đó bất đắc dĩ nói: "Anh về rồi sao?”

Nói xong lại buồn bực gặm sườn, bộ dáng không muốn để ý tới người khác.

Sự tức giận của cô được thể hiện quá rõ ràng.

"Em đang tức giận sao?" Quý Việt Châu khó hiểu nhíu mày: "Tại sao?”

"Tại sao?"

Thời Ngu "lạch cạch" buông đũa xuống, quay đầu nhìn anh: "Hai ngày nay anh không trả lời tin nhắn của em, cũng không về nhà, còn hỏi em vì sao tức giận?”

Dì giúp việc thấy bầu không khí không ổn nên vội vàng quay vào phòng bếp, nhưng trong lòng lại ngao ngán lắc đầu, Thời tiểu thư tuy rằng xinh đẹp nhưng không thông minh lắm, nếu không cũng không dám cãi nhau với ông chủ.

Trong nguyên tác "Thời Ngu" đương nhiên không dám chống đối Quý Việt Châu, cô kiêu ngạo trước mặt người khác nhưng đối với Quý Việt Châu có thể nói là dịu dàng ngọt ngào, cho dù cảm thấy hai người đang trong mối quan hệ yêu đương, nhưng thân phận không bình đẳng cũng làm cho cô tự giác ngoan ngoãn nghe lời.

Ngược lại, có vẻ phục tùng không đáng yêu.

Nói thẳng ra thì nguyên chủ chỉ là một con hổ giấy trước người khác kiêu ngạo bao nhiêu thì sau lại hạ mình bấy nhiêu.

Nhưng Thời Ngu thì không có khả năng hạ mình như vậy.

Thấy Quý Việt Châu chỉ nhìn chằm chằm vào mình không nói lời nào, cô phồng má hừ một tiếng, giống như đang tức giận không nói lời nào.

Quý Việt Châu ánh mắt ngày càng tối, sự không vui trong lòng đã đạt đến đỉnh điểm, thậm chí anh còn cảm thấy tìm người phụ nữ này làm chim hoàng yến có lẽ là sai lầm.

Lần đầu tiên gặp cô, đôi mắt cô trống rỗng như một con dối xinh đẹp, ngốc nghếch nhưng dễ kiểm soát, cho nên Quý Việt Châu mới lựa chọn cô.

Đêm đó thì độ kiềm chế của anh hơi kém một chút, Quý Việt Châu cảm thấy cũng chỉ là giải quyết nhu cầu, những lần cô cấu véo có lẽ cũng chỉ là tình thú, anh cũng miễn cưỡng chấp nhận.

Nhưng điều này không có nghĩa là Quý Việt Châu có thể chấp nhận sự kiêu ngạo của cô.

Anh hơi khựng lại, không muốn nhiều lời, làm động tác muốn rời đi.

Anh chưa kịp xoay người, đã bị kéo lại.

Quý Việt Châu cụp mắt xuống, nhìn thấy bàn tay nhỏ bé đang giữ chặt lấy tay áo anh.

Móng tay trên bàn tay nhỏ bé được sơn màu hồng cam nhạt, làm cho làn da của cả bàn tay trở nên trắng nõn nhẵn nhụi, tạo nên sự tương phản rõ rệt với màu sắc ống tay áo vest đen.

Nhìn dọc theo bàn tay, là một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, đôi môi đỏ căng mọng hơi mím lại, vẻ mặt có chút kiêu căng.

"Hừ, lần trước anh khiến người ta biến thành như vậy, kết quả ngay cả tin nhắn cũng không trả lời, em còn không thể tức giận một chút sao?"

Khuôn mặt xinh đẹp, giọng điệu thì nũng nịu.

Quý Việt Châu dừng bước chân lại, trong nháy mắt nhớ tới bộ dạng cô ở trên giường đêm đó, vẻ mặt trở nên nguy hiểm.

Nhưng Thời Ngu lại dường như không phát hiện ra, còn nhỏ giọng lầm bầm: "Vết răng trên người em còn chưa biến mất, anh cũng không quan tâm một chút sao?”

Rõ ràng là oán giận, nhưng trong đôi mắt ẩm ướt long lánh của cô như đang dụ hoặc.

Dấu răng trên người? Quý Việt Châu không khỏi nhớ lại tối hôm đó anh đã mãnh liệt như thế nào, và những bức ảnh táo bạo mà cô gửi tới trong điện thoại.

Cơ thể anh căng cứng, rút cánh tay đang bị cô túm lại.

Thời Ngu không thể tin nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của mình, có lẽ là bởi vì cô không ngờ rằng vào thời điểm này anh sẽ từ chối.

Quý Việt Châu chợt thấy buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn này của cô.

Thời Ngu đang định mở miệng tiếp tục oán giận: "Anh... Ôi, aaaaaa!”

Cơ thể bỗng nhiên được bế lên, cô theo bản năng hét lên sợ hãi, hai tay vung lung tung.

"Đừng lộn xộn." Quý Việt Châu nhỏ giọng cảnh cáo cô, bàn tay to của anh một tay khống chế đặt hai tay cô lên cổ mình.

Thời Ngu rốt cục cũng bình tĩnh lại, trong mắt tràn ngập lửa giận, cau mày nói: "Anh làm cái gì vậy, dọa chết em rồi..."

Cô còn chưa nói xong, Quý Việt Châu nhìn đôi môi đang lầm bẩm oán giận, cúi người xuống dùng miệng chặn lại.

Một lúc lâu sau, Thời Ngu thở hổn hển đẩy anh ra, còn cố ý nói: "Em còn chưa ăn xong cơm!”

Quý Việt Châu nở một nụ cười, ánh mắt ái muội nhìn lướt qua ngực của cô, đôi mắt thâm sâu càng thêm nguy hiểm: "Không phải nói muốn cho tôi nhìn vết thương trên người em sao?”

Làn da mỏng manh mềm mại đêm đó lại như hiện trước mắt, Quý Việt Châu một tay nới lỏng cà vạt, bế cô đi lên lầu.

Thời Ngu lại không tình nguyện giãy dụa: "Anh hai ngày không để ý tới em, vừa trở về nhà chỉ muốn làm loại chuyện này, anh vừa nãy rồi còn hung dữ với em, em mới không cần!”

Quý Việt Châu đã bị du͙© vọиɠ kí©h thí©ɧ, sao có thể buông tha cho cô được, vỗ mông cô một cái: "Ngoan, đừng náo loạn.”

Thời Ngu bị động tác của anh làm cho hoảng hốt, vẻ mặt không thể tin được mở to hai mắt, sau khi sững sờ vài giây, càng giãy dụa kịch liệt hơn.

Tay không kiềm chế lại được, trong không gian vang lên tiếng "Ba" một cái, cô đã tát vào mặt Quý Việt Châu.

Thật ra thì lực cũng không mạnh lắm, chỉ là âm thanh nghe cũng khá giòn thôi.

Không khí im lặng trong nháy mắt.

Quý Việt Châu sắc mặt tối sầm, buông tay ra muốn thả người xuống, Thời Ngu vội vàng ôm lấy cổ anh, hai chân kẹp vào thắt lưng, hôn lên chỗ anh vừa bị đánh.

"Anh ơi, em không phải cố ý." Trong giọng nói còn phải mang theo nức nở.

Quý Việt Châu mặt vô cảm, để mặc cô hôn lên mặt.

Thời Ngu bởi vì vừa rồi bị hôn suýt ngạt thở, nên bây giờ ngực phập phồng vì thở gấp, đôi môi đỏ mọng càng thêm quyến rũ, ngay cả hốc mắt bởi vì tủi thân mà cũng có chút đỏ lên, càng làm anh mê mang quyến luyến.

Yết hầu anh lăn lên lăn xuống, Quý Việt Châu cảm thấy mình nên dạy cho con chim hoàng yến tùy hứng này một chút, nhưng cơ bắp toàn thân lại càng thêm căng thẳng, cánh tay cũng không tự chủ được nâng người cô lên một lần nữa.

Thời Ngu có lẽ đã mệt mỏi vì bị anh hôn, yếu ớt dựa vào cổ anh, áp mặt vào cổ với một bộ dạng đáng yêu.

"Còn náo loạn nữa không?" Quý Việt Châu lúc này mới hỏi.

Thời Ngu lắc lắc đầu: "Thật mệt mỏi.”

Quý Việt Châu nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn này của cô, không khỏi cười khẽ một tiếng, bầu không khí cũng dịu lại.

Thời Ngu có lẽ cảm nhận được thái độ của anh mềm xuống, bắt đầu đánh trả anh một cái: "Rõ ràng là anh lúc đầu hung dữ với em trước!”

Thấy vậy cô lập tức tạo ra cây cột trèo lên, thậm chí còn dám trực tiếp bò lêи đỉиɦ đầu người ta làm loạn.

“Sau này anh phải trả lời tin nhắn của em, không được hung dữ với em!”

Anh vừa tức giận vừa buồn cười, có lẽ do dáng vẻ quá hấp dẫn người của cô khiến anh không thể chán ghét.

Dưới ánh mắt thúc giục của Thời Ngu, Quý Việt Châu cau mày cuối cùng vẫn nói một câu: "Được, tôi biết rồi.”

Lúc này Thời Ngu mới không náo loạn nữa, tùy ý để Quý Việt Châu ôm mình đi lên lầu.

Quý Việt Châu mỗi một bước đều đi rất vững vàng, chỉ là tốc độ quá nhanh có thể nhìn ra sự cấp bách không thể nhịn được nữa của anh.

Thời Ngu dựa đầu vào cổ anh, cảm nhận tiếng thở dốc của anh mà cười trộm.

Vừa rồi cô chỉ rơi vài giọt nước mắt mà thôi, đối với Thời Ngu mà nói đây quá đơn giản, không cần bất cứ kỹ năng nào.

Cho đến khi bị ném lên giường, Thời Ngu mới khó chịu ngồi dậy: "Anh đẩy ngã em?”

Quý Việt Châu không ngờ ném cô từ độ cao chưa đầy nửa mét lên chiếc giường lớn mềm mại cũng gọi là "đẩy ngã cô".

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ quậy phá vừa rồi của cô lúc ở dưới lầu, anh cũng lười so đo với cô.

Quý tổng từ trước đến nay luôn cao cao tại thượng bây giờ đang cúi người ôm bả vai cô, hôn xuống chỗ cô bảo bị đau.

Thời Ngu cũng khá hài lòng với hành động của anh, chủ động cởi cúc áo vest của anh ra.

"Bật" một tiếng, một cái cúc áo bởi vì dùng lực quá mạnh đã bung ra ngoài.

Thời Ngu sững sờ, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tay mình: "Anh ơi, anh không cần em bồi thường đúng không?”

Quý Việt Châu làm sao còn quan tâm đến cái cúc áo, anh tiện tay ném âu phục xuống đất, một tay khác đang vuốt ve làn da của cô, cố gắng thu hồi sự chú ý của cô trở lại.

"Cúc..."

“Tập chung một chút!” Tay Quý Việt Châu dần dần đi xuống.

Mũi tên đã ở trên dây, nếu không bắn sẽ hỏng mất, cho nên đừng nhắc đến cái cúc áo chết tiệt kia nữa!

Edit có lời muốn nói: Đọc đến đây, hình như anh nhà có khuynh hướng chịu ngược