Chương 8

Cũng phải, giận dữ với những NPC (nhân vật phụ) này làm gì? Điều quan trọng bây giờ là hoàn thành nhiệm vụ và trở về thế giới thực, cô còn bận rộn với kỳ thi cao học nữa.

Ngôn Hạ thu lại cơn giận, mặt không biểu cảm: "Cô nói đúng, phải thay đổi từ từ."

Hệ thống nghe giọng cô vẫn còn chút tức giận, không khỏi rùng mình.

Thấy Ngôn Hạ cúi đầu không nói gì, Ngôn Tư Thu càng đắc ý.

Đúng rồi, đúng là con vô dụng này chẳng dám phản kháng, trước đây mình còn đánh giá cao nó quá, chỉ thế thôi mà!

Vừa định gắp miếng cá vào bát Ngôn Hạ, thì tay cô bất ngờ bị ai đó nắm chặt.

"Tôi không ăn." Ngôn Hạ nắm chặt cổ tay cô em, ngước lên mỉm cười: "Cảm ơn nhé."

Ngôn Tư Thu cứng đờ, đau đớn từ cổ tay truyền đến, cô ta run lên, không thể cầm nổi đũa nữa, đũa rơi xuống đất tạo nên tiếng va chạm rõ ràng.

Cô ta hét lên đau đớn: "… Đau quá!"

Hệ thống: "???" Không phải cô nói sẽ không đáp trả sao?

Sắc mặt Triệu Đại Mạn thay đổi, bà đứng bật dậy, lớn tiếng quát: "Con đang làm gì vậy? Mau thả em con ra!"

Ngôn Hạ không thèm để ý, siết chặt tay hơn, khiến Ngôn Tư Thu hét lên thảm thiết, mồ hôi tuông ra trên khuôn mặt tái nhợt.

Hệ thống như chuông báo động kêu liên tục: "Cảnh báo! Cảnh báo! Độ sụp đổ tăng 5%!"

Triệu Đại Mạn vừa giận vừa hoảng: "Ngôn Hạ!"

Ngôn Hạ nhìn bà, đột nhiên hỏi: "Mẹ, mẹ có biết con bị dị ứng với cá không?"

Triệu Đại Mạn nghe vậy liền sững người, lúng túng: "Chuyện này... Mẹ đúng là quên mất rồi. Nhưng em gái con có ý tốt, con đâu cần làm khó nó thế?"

Quên à? Có bao giờ mẹ để tâm đâu.

Ngôn Hạ cười nhạt trong lòng, cúi đầu, giọng run rẩy: "Con hiểu rồi."

Cô hạ thấp vai, mái tóc dày che khuất khuôn mặt, phát ra vài tiếng nấc nghẹn, một giọt nước mắt trong suốt lăn trên má rồi biến mất.

Thương Trưng Vũ bỏ cái đùi gà xuống, ngạc nhiên nói: "Chị ấy khóc rồi kìa!"

Ngôn Tư Thu nhìn cổ tay mình, thấy vết bầm tím in hằn trên làn da trắng, suýt nữa bật khóc.

Nhưng quay đầu lại, thấy Ngôn Hạ – kẻ gây ra chuyện này – lại tỏ ra đáng thương hơn cả mình. Đây là chiêu trò gì vậy?!

Triệu Đại Mạn vốn đã rất bối rối vì câu hỏi bất ngờ của Ngôn Hạ, giờ lại không dám trách mắng cô thêm nữa, chỉ nói với Ngôn Tư Thu: "Thôi nào, chị con bị dị ứng cá, sau này đừng gắp cá cho chị ấy nữa."

Ngôn Tư Thu nghĩ: Chẳng lẽ tôi không biết chuyện này sao?!

Nhưng Triệu Đại Mạn không định truy cứu thêm, Ngôn Tư Thu cũng không thể bới móc thêm chuyện gì, đành ôm lấy cổ tay bầm tím, quay sang nũng nịu với Thương Vãn Đông: "Chị Vãn Đông, tay em đau quá."

Thương Vãn Đông đặt muỗng xuống, liếc nhìn cô ta, bình thản đáp: "Đau thì nói với tôi làm gì, tôi đâu phải bác sĩ."

Thương Trưng Vũ không nhịn được cười phá lên, Ngôn Hạ cũng suýt không kìm được nụ cười.

Thương Vãn Đông, trong nguyên tác, được mô tả là "Alpha cao lãnh với EQ thấp và cách suy nghĩ khác người."

Đây là một kiểu nhân vật thú vị, rất hiếm gặp trong các truyện cẩu huyết. Ngay từ khi đọc cuốn sách này, Ngôn Hạ đã nhiều lần bị những lời nói EQ thấp của Thương Vãn Đông làm bật cười, khiến cô không thể ngừng đọc tiếp.

Cũng vì suy nghĩ khác người, Thương Vãn Đông không giống những người xung quanh, không phớt lờ hay lạnh nhạt với Ngôn Hạ, mà xem cô như một người bạn bình thường từ thuở bé, đối xử bình đẳng với cô.

Nhưng đối với Ngôn Hạ, điều đó đã là quá may mắn rồi.

Ngôn Tư Thu bị từ chối, mặt mày đen kịt, cảm thấy xấu hổ đến không muốn nhìn ai nữa, liền đứng dậy, chạy thẳng lên lầu.

Bữa trưa kết thúc trong không khí không mấy vui vẻ.

Ngôn Hạ cúi đầu lầm lũi về phòng, ngay khi đóng cửa lại, cô lập tức lau đi nước mắt giả được nhỏ bằng thuốc nhỏ mắt vừa đổi từ hệ thống, rồi ngáp dài một cái.

Hệ thống lạnh lùng nhắc nhở: "Ký chủ, hiện tại độ sụp đổ đã lên 5% rồi."

"Không sao, giảm xuống được mà." Ngôn Hạ ngồi xuống ghế nâng trước bàn viết, không chút lo lắng.

Phòng của nữ chính khá đơn giản, nhìn có phần lạnh lẽo, cô lấy ra một cuốn sổ trắng, rồi bắt đầu chép lại dàn ý cốt truyện đã viết nháp.

Vừa chép, cô vừa hỏi hệ thống: "Giờ tôi có thể xem bình luận của độc giả không?"

Hệ thống đáp: "Đương nhiên là được."

Ngay lập tức, trong đầu cô hiện ra một cửa sổ, trang bình luận nhảy lên, hiện rõ những dòng chữ đen trên nền trắng.

[Một tài khoản có tên Là bạn điên rồi: "???? Tôi không nhìn nhầm chứ? Tên tác giả chết tiệt này thực sự đã cập nhật trở lại rồi sao?!!!"]

[Gary: "Đệt, cái này nằm trong thư mục yêu thích của tôi bám đầy bụi lâu thế rồi, đột nhiên báo có chương mới, suýt nữa tôi quăng luôn cái điện thoại."]

[Cầu Đầu Mì Sợi: Quay lại rồi, trời ơi, bảy năm rồi đấy! Tác giả đáng ghét, ăn dao của ông đây đi!!!]

[39999: Chưa thấy cập nhật, hình như chỉ sửa lại chương thôi...]

[Maruko-chan: Sửa lại ba chương đầu! Nhưng mà, hình như tính cách nữ chính thay đổi rồi ấy, có gì đó không ổn, hơi đột ngột quá.]