— Thay đổi kết thúc tệ hại, xây dựng một nữ chính mạnh mẽ và vô cùng chính nghĩa, đó chính là nhiệm vụ hệ thống đã giao cho cô sau khi xuyên không. Mỗi lần điểm tích lũy tăng lên, điều đó đồng nghĩa với việc độc giả càng hài lòng với diễn biến của câu chuyện.
"Được rồi. Vậy bây giờ tôi đã tích lũy được bao nhiêu điểm rồi?"
Hệ thống: "Hiện tại điểm tích lũy là 100, nhưng với gói quà tân thủ phát hôm qua, tổng cộng đã đủ 1600 điểm, có thể tiến hành rút thẻ một lần."
Ngôn Hạ suy nghĩ một lúc: "Tạm thời chưa rút, đợi thêm chút nữa."
Hệ thống rất ngoan ngoãn: "Được ạ, nếu có vấn đề gì cô cứ gọi tôi nhé!"
Ngôn Hạ thở dài một hơi, chuyển sự chú ý trở lại buổi học, tiếp tục nghe giảng.
Sau chuyện vừa rồi, chuyện của Ngôn Hạ cũng không gây nghi ngờ quá lớn, đa số mọi người đều nghĩ rằng cô chỉ may mắn làm đúng bài tập, nên cũng không ai để ý nữa.
Lớp học trở lại bầu không khí uể oải như thường lệ, giáo viên Trương Anh có lẽ vì thấy ngại, cũng không gọi ai đứng dậy trả lời bài nữa.
Tiết toán là tiết cuối buổi sáng, khi chuông hết giờ vang lên, Trương Anh thu dọn giáo án rồi rời khỏi lớp. Đám học sinh vốn ngáp ngắn ngáp dài bỗng bật dậy khỏi ghế, ào ào như vũ bão lao ra nhà ăn.
"Chết tiệt, đói chết mất, Trương Anh thật sự lắm lời!"
"Giao! Đi ăn thôi, đi ăn thôi, các anh em!"
"Cậu chạy nhanh chút đi, đến muộn là hết đồ ăn đấy!"
Bọn học sinh cấp ba tràn đầy năng lượng, người ào ào chạy ra ngoài như gió cuốn.
Cả lớp nhanh chóng trống rỗng, Ngôn Hạ vẫn ngồi tại chỗ, chậm rãi thu dọn hộp bút.
Khương Hạc ngồi bên cạnh cô không rời đi, gương mặt u ám đến mức có thể vắt ra nước.
Ngôn Hạ thu dọn xong sách vở, đứng dậy, liếc nhìn bạn cùng bàn, nhẹ nhàng hỏi: "Khương Hạc, cậu không về nhà sao?"
Khương Hạc nhìn chằm chằm vào cô: "Hôm nay cậu cố tình khiến tôi mất mặt phải không?"
Ngôn Hạ lật trắng mắt: Rõ ràng là cậu đổ thừa cho tôi trước, trong lòng không biết ngượng à?
Theo quy tắc của hệ thống, độ sụp đổ nhân vật không thể tăng quá cao, nếu không sẽ gây ra sự nghi ngờ từ những người xung quanh. Hành động vừa rồi của cô hoàn toàn phù hợp với tính cách nhân vật, hiện tại độ sụp đổ vẫn ở mức 0.
Nếu độ sụp đổ quá cao... không chỉ Ngôn Hạ bị phạt mà còn có thể gây ra sự đổ vỡ của thế giới trong truyện.
Để phù hợp với thiết lập nhân vật, cô chỉ có thể kìm nén ý định mạnh mẽ muốn đáp trả, cố ý tỏ ra sợ sệt, mắt mở to tràn đầy hoảng hốt: "Tớ... không có, tớ chỉ bị cậu dọa thôi..."
Khương Hạc mặt lạnh như băng, giọng nói lạnh lẽo: "Ngôn Hạ, đừng quên ai đã cứu cậu."
Ngôn Hạ im lặng một lúc, rút ra tờ nháp từ quyển sổ, đưa cho Khương Hạc xem.
Trên tờ nháp viết đầy những con số và công thức toán học.
"Tớ thật sự chỉ đang làm bài, không ngờ cậu lại bất ngờ tiến đến."
Khương Hạc nhìn tờ giấy một lúc, không thấy gì bất thường.
"Thật không?"
Ngôn Hạ gật đầu, biểu cảm không có chút sơ hở: "Ừm."
Khương Hạc hạ giọng: "Thế thì lần sau cậu nên nói với tớ sớm hơn, không nên giấu tớ."
"... Được."
Khương Hạc thu lại cảm xúc, trên mặt lại nở nụ cười, giọng nói trở nên ngọt ngào: "Chúng ta là bạn tốt mà, phải không?"
"Cậu xem, người kỳ lạ như cậu... chỉ có mình tớ mới chịu ngồi cùng bàn với cậu thôi."
Chưa đợi Ngôn Hạ trả lời, Khương Hạc đã đeo cặp lên vai, thân mật khoác tay Ngôn Hạ kéo đi.
"Đi nào, cùng về nhà."
Ngôn Hạ bị Khương Hạc kéo đi, tư thế có chút khó chịu, cô khẽ cau mày, vừa định hất tay đối phương ra thì thấy một nữ sinh cùng lớp quen thuộc đang đi về phía họ.
Khương Hạc bỗng nhanh chóng buông tay Ngôn Hạ ra, như thể họ là người xa lạ, lập tức kéo giãn khoảng cách.
Cô nàng liền niềm nở tiến đến chào hỏi nữ sinh kia.
Hai người đứng cùng nhau, chẳng mấy chốc đã cười nói vui vẻ, vừa nói vừa đi, Khương Hạc chẳng thèm quay đầu lại liếc nhìn Ngôn Hạ thêm một lần nào nữa.
Nữ sinh kia liếc qua Ngôn Hạ, giọng nói tràn đầy khinh thường: "Sao cậu lại đi cùng Ngôn Hạ thế…"
Khương Hạc: "À, tớ thấy cô ấy về nhà một mình thật cô đơn mà."
"Vậy à, cậu là một ngườu bạn cùng bàn thật chu đáo."
Ngôn Hạ đứng đó một lúc, trong lòng mỉm cười giễu cợt, bước qua hai người họ, đi xuống lầu.
Cô nhớ rằng Khương Hạc trong truyện là một nhân vật phụ có nhiều đất diễn, luôn thích mượn danh nghĩa "bạn bè" để lợi dụng nữ chính, nhưng sau lưng lại vô cùng khinh thường cô.
Quả nhiên, vừa mở miệng đã là một bậc thầy PUA* rồi.
*Bậc thầy PUA: là những người thao túng tâm lý và thảo mai.
Ra khỏi tòa nhà, điện thoại của cô reo lên, Ngôn Hạ lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn từ cô em gái của Ngôn Hạ.
Ngôn Tư Thu: "Đến chưa?"
Cô vừa định trả lời thì một tin nhắn khác lại đến.
Ngôn Tư Thu: "Chân chị bị què à? Nhanh lên được không?"
... Mới tan học chưa đầy 10 phút, cô em này đúng là gấp gáp như đòi mạng!
Ngôn Hạ tăng tốc bước đến cổng trường, một chiếc Maserati màu xám bạc đang đỗ ở góc khuất.
Cô mở cửa xe, ngồi vào ghế sau.
Người lái xe lịch sự chào hỏi: "Nhị tiểu thư."
Ngôn Tư Thu khoanh tay ngồi ở ghế sau, cau có nhìn cô một cái, giọng điệu mỉa mai: "Lúc nào cũng chậm như rùa, lần sau khỏi đợi chị luôn nhé."
Ngôn Hạ không nói gì, mạnh tay đóng sầm cửa xe.