Chương 1

Tạ Mính Quân lại đi tới tìm Đông Nhân, rõ ràng hai người ngày hôm qua đã trộm lén lút gặp mặt nhau một lần.

Cô mặc một bộ váy hai dây kiểu dáng lộ khe rãnh trước ngực chữ V màu đen, có thể thấy rõ xương quai xanh mê người, cô đẩy ra cánh cửa đang khép hờ trước mặt, thong thả đi vào một phòng ký túc xá nhỏ hẹp đường kính không lớn dành cho sáu người ở.

Người kia thật quen thuộc kéo ra chiếc ghế cho bản thân, ngồi xuống, sau đó chân dài bắt chéo nhau, ngón tay nắm lấy con chuột trên bàn, lòng bàn tay chậm rãi hoạt động di chuyển nó.

Trên màn hình máy tính là bài luận văn còn không có viết xong, nhưng mà tính cũng khoảng đã không phải ít hơn 3000 chữ.

Đông Nhân đang ở trong ký túc xá chọn đồ hôm nay sẽ mặc, đột nhiên có người tiến vào đây, khiến nàng nhanh chóng đem tủ quần áo đóng lại, Đông Nhân nhìn thoáng qua từ trong kính tủ quần áo thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân hiện giờ.

Mặc trên người là bộ đồ thể thao phối hợp cùng một đôi dép lê hồng nhạt đang mang, so sánh cùng Tạ Mính Quân hai người thật sự là đối lập một trời một vực, nàng quá mức thô ráp, không hề có một chút nữ tính nào.

- Cô tại sao lại, lại tới đây?

Đông Nhân nhẹ giọng hỏi.

Tạ Mính Quân đang chăm chú xem máy tính, không có lên tiếng trả lời.

Trên máy tính ở góc phải ở bên dưới có cái cửa sổ nhỏ mở đang phát một cái video thể thao, chính là video Đông Nhân đi theo huấn luyện viên cùng nhau đi luyện tập, đem thân thể bản thân dãn cơ ra một chút nhưng không thể tưởng tượng được người kia tạo được một độ cung đẹp, hiện tại trên trán đã ra một tầng mồ hôi mỏng, bên thái dương lấm thấm như lũ đã ướt dầm dề mồ hôi.

Đông Nhân đi rửa mặt, trở về đem miếng lót yoga cuốn lại tốt để lại vào trong ngăn tủ, nàng rót một chén nước đặt ở trên bàn. Tạ Mính Quân không có uống mà lấy bật lửa ra.

Đông Nhân không dám ngăn cản cô, chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở.

- Ký túc xá không cho hút thuốc.

Tạ Mính Quân nhìn nàng liếc mắt một cái, nói:

- Phải không?

Đông Nhân mím môi, không dám nói lời nào nữa.

Không khí thực xấu hổ, Đông Nhân cầm ly nước trong tay sờ sờ tay vịn một chút, đứng ở một bên, nghiêm túc đứng ở bên cạnh người cô không dám động đậy, trên bàn chỉ có một nghiên mực không mà nàng mua để luyện chữ, nàng cầm qua, đi đưa cho cô làm gạt tàn thuốc, nhưng Tạ Mính Quân nãy giờ cũng không có hút thuốc.

Đông Nhân ừm một tiếng, nhẹ giọng hỏi:

- ...Tìm tôi có việc gì sao?

Tạ Mính Quân nói:

- Không có việc gì liền không thể tới đây sao?

Một lát sau, cô lại nói tiếp:

- Cô không phải thích Trâu Vũ Hi sao, đột nhiên hạ thấp bản thân như vậy đi câu dẫn tôi, vì điều gì?

Cô hỏi là thật sự nhưng mà quá đột ngột khiến ai kia không biết như thế nào trả lời.

Đông Nhân mím môi, tâm tình đã lâu tích tụ để ở trong lòng mà khó chịu, như bóng cao su được bơm đầy khí, rồi lại thực nhanh bị người chọc thủng vỡ ra mất.

Nàng căng thẳng bắt lấy tay vịn của thành giường soắn suýt lắp bắp nói:

- Tôi không phải thích hắn, tôi…… Tôi thích cô.

- Thật sự như vậy sao?

Tạ Mính Quân hỏi, cô thở ra một ngụm khói thuốc lá.

Đông Nhân ừ một tiếng.

Âm thanh rất nhỏ.

Đông Nhân cúi đầu, không dám nhìn Tạ Mính Quân, bả vai hơi rung rung một chút.

Nàng không phải thẹn thùng, mà là đang nói dối.

Mười lăm ngày trước, người nàng thích căn bản không phải cô, mà là bạn trai cũ, tên Trâu Vũ Hi.

Tạ Mính Quân cùng Trâu Vũ Hi ở trường học nổi tiếng đến nổi mọi người đều biết là người yêu của nhau, bọn họ thường xuyên còn chụp hình cùng quay video ngắn đăng lên trên mạng, fans còn đặc biệt nhiều.

Bọn họ ở trong mắt mọi người xem ra là một cặp đôi tình cảm đặc biệt ngọt ngào khiến người ta phải ao ước, ghen tị, ở trường học cả hai chính là tâm điểm, mọi người đều chú ý.

Đông Nhân là kiểu nữ sinh thực bình thường không có gì đặc biệt, là cái loại đơn giản không có chút điểm hơn hay vượt trội cái gì khiến người khác chú ý, chỉ là một cái người thành thật, ăn mặc thì giản dị áo thun ngắn tay cùng quần leggings, tóc luôn là cột đuôi ngựa, không làm kiểu tóc gì, tóc mái toàn trãi ra sau đầu, nhìn trụi lủi.

Ở trường học tính tình thì hướng nội, nàng ở đâu làm gì cũng không ai thèm quan tâm, không thu hút, nhạt nhẽo cũng là điểm để người khác nghị luận nàng, ghét bỏ nàng.

Trâu Vũ Hi hắn tính cách lại rộng rãi, hoà đồng được xem là ánh mặt trời toả nắng, đẹp trai lại một bộ ga lăng, sẽ nhiệt tình cùng Đông Nhân nói chuyện, như là ngày mùa hè trong cơn gió lạnh nhiều lần đi ấm áp nàng.

Mỗi lần nàng ngồi ở một góc, Trâu Vũ Hi đều sẽ phát hiện nàng, dùng lời nói nhỏ nhẹ cùng nàng nói chuyện, mang nàng theo kết bạn với rất nhiều người, nàng cũng cho rằng chính mình đã quen được rất nhiều bạn, bị quên lãng đã lâu cuối cùng nàng cũng được người khác chú ý.

Đông Nhân thích loại hình bạn trai sẽ dịu dàng ôn nhu như vậy, nàng thích Trâu Vũ Hi, cũng phi thường thích làm bạn cùng kết giao với những người bạn của hắn.

Cho đến mấy ngày hôm trước, Trâu Vũ Hi bọn họ muốn trước khi tốt nghiệp mở một buổi buổi tiệc tụ hội bạn bè, nói là sợ về sau nếu đã tốt nghiệp ai cũng đi đường nấy sẽ hoàn toàn tan rã, thừa cơ hội này nói là muốn nhiều một chút tâm sự tương lai ý tưởng của mỗi người.

Đông Nhân cũng bị mời cùng nhau cùng đi tham gia, nàng uống cũng không ít rượu, thời điểm chịu không nổi say quá mà gục luôn ở trên bàn, Đông Nhân nghe được Trâu Vũ Hi bọn hắn nói chuyện phiếm, chẳng sợ là nàng đã say, vẫn thực nỗ lực lắng tai đi nghe một chút, còn nghe được đặc biệt nghiêm túc.

Đại gia ồn ào hỏi Trâu Vũ Hi, Đông Nhân cùng hắn là cái gì quan hệ. Trâu Vũ Hi dùng ngữ khí khinh thường không thoải mái cùng bọn hắn nói:

- Đông Nhân a, lớn lên không có điểm gì xuất chúng, lại nghèo, tao như thế nào sẽ không có ánh mắt nhìn trúng cô ta, cùng chúng ta làm bạn như vậy đều là may mắn rồi là chúng ta hạ giá cho cô ta, ha ha ha cách, chính là giúp chúng ta làm tốt mặc tốt đẹp thu hút người khác chú ý anh em mình a, nhất là những cô gái thích dịu dàng đẹp trai ga lăng, nó chính là dính lấy không buông tha tao mà thôi, đừng tin tao thích cô ta là thật ha ha…

Đám người kia ha ha cười nói:

- Phải nói còn rất cần mẫn, gọi là đến, có đôi khi còn chủ động tới giúp chúng ta làm việc cực nhọc, chính là mỗi lần mang nhỏ đó đi ra ngoài tao đều thấy thực mất mặt, đúng là quê mùa.

- Đúng vậy, Trâu Vũ Hi nhớ thương nữ thần vẫn là Tạ Mính Quân.

Sau đó mọi người xúi giục Trâu Vũ Hi cùng Tạ Mính Quân tiến tới, Đông Nhân cũng mới biết được, nguyên lai lần này muốn trước khi tốt nghiệp tụ hội là giả, luyến tiếc cũng là giả, an bài bọn họ tác hợp với nhau là thật, đùa cợt mình tìm niềm vui là thật.

Trâu Vũ Hi hỏi Tạ Mính Quân có ghen hay không, còn cùng cô ve vãn đánh yêu. Tạ Mính Quân ngồi ở chỗ kia cầm một điếu thuốc lá, cũng không có hút, chờ đến thuốc lá thiêu cháy, đầu ngón tay cầm nó đem Trâu Vũ Hi mu bàn tay như gạt tàn thuốc mà dụi nào.

Ở đây rất nhiều người đều cười, nói Tạ Mính Quân ghen bộ dáng thật đáng sợ, còn cười nói nếu còn chọc ghẹo tiếp sợ là cô sẽ muốn đem tàn thuốc ấn trên mặt bạn trai.

Bọn họ lại dùng ánh mắt trào phúng nhìn Đông Nhân trên người, như là thấy được một con động vật bị té ngã, bọn họ sớm biết rằng Trâu Vũ Hi chỉ đùa bỡn Đông Nhân cái này đứa ngu ngốc, bọn họ cũng chỉ thích xem Đông Nhân bộ dáng giống cẩu bị Trâu Vũ Hi hô tới thì tới hô đi thì đi, ngoan ngoãn, ngoan ngoãn.....