Quyển 1- Chương 1: Mang con hào môn chạy

Trong khách sạn, Lục Trì mặt đầy băng sương, quanh thân tản ra mười phần khí lạnh, mặt mày âm trầm vô cùng, dù vậy cũng không thể khiến ngũ quan đẹp trai của hắn giảm đi, chỉ là hình dáng góc cạnh rõ ràng bị nhiễm lửa giận, thoạt nhìn càng thêm đáng sợ.

Hắn không nói một lời đi về phía trước, kéo kéo cổ áo, nhân viên khách sạn bắt đầu ‘ ai ai ’ kêu muốn đi lên cản người, lại bị người nam nhân mang theo phía sau ngăn trở lại.

Nam nhân một đường đi đến lầu 7, một dãy hành lang màu vàng kim, cuối cùng đứng trước một căn phòng, hắn mặt vô biểu tình giơ cằm lên, mấy nam nhân phía sau lập tức tiến lên dùng hết toàn lực đá cửa.

Chẳng lẽ nhất định là cái dạng này sao?

Trong mơ vô biên cảnh, tựa như trắng lại tựa như tối đen.

Tựa hồ đến khuôn mặt Lâm Thời Trà đều không thể phân biệt rõ ràng, như là sa vào hoang hải, cảm giác bị đè nén hít thở đánh úp lại, phổi cơ hồ muốn nổ mạnh, đau đớn thông qua tứ chi truyền đến toàn thân, phảng phất giống như có dòng điện chảy xuôi.

Đại não cô một mảnh hỗn độn.

Ánh sáng trước mặt dần gần, Lâm Thời Trà bỗng nhiên tỉnh táo lại, chợt ngồi dậy tới từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, tay đặt ở trước ngực khẽ vuốt, hai mắt vô thần nhìn phía trước.

Đợi cho hai mắt khôi phục lúc nhìn lại, Lâm Thời Trà tức khắc ngốc lăng, cô sờ sờ ngực bản thân, nhận thấy được có chỗ không đúng, tầm mắt đảo xung quanh căn phòng này.

Cô chỉ nhớ rõ bản thân phía trước chu toàn ở trước hai nam nhân, xem bọn họ vì cô tranh nhau uống rượu, cô lại ra vẻ muốn ngăn cản bọn họ.

Lâm Thời Trà hưởng thụ tư vị đứng ở đầu quả tim của các nam nhân, thích xem bọn họ vì cô tranh giành tình cảm, vì tranh đoạt cô mà trở mặt thành thù.

Mà cô lại có thể an toàn lui lại, chưa từng có người nào hoài nghi đến trên người cô.

Chính là hiện tại nơi này đến tột cùng là nơi nào.

Không thể nghi ngờ đây là một gian phòng xa hoa xa xỉ ở khách sạn, cô nhanh chóng cúi đầu.

Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện thanh âm: 【 Đinh —— kích mở nhiệm vụ, ngài hiện tại ở trong cơ thể nữ chính Lâm Thời Trà, cùng nam vai phụ (*)lăn giường sắp bị nam chủ tổng tài bắt gian. 】

(*Lăn giường: Là chuyện người lớn 18+ đó👉👈)

【 thời gian khôi phục chuyển động, tổng tài đại nhân đang trên đường đến, mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng, đếm ngược 10, 9, 8, 7……】

Lâm Thời Trà sửng sốt, (*)“Ngọa tào???” Cái gì…… Tình huống này là như thế nào đây.

(*Ngạo tào: 卧槽 [wò·cáo] – Hán việt “Ngọa tào” Đồng âm với cụm từ “Ta thao” [wǒ·cāo] Một câu chửi có nguồn gốc từ Trung Quốc giống với Đm bên Việt Nam mình)

Bắt gian.

Lâm Thời Trà có chút không rõ tình huống hiện tại của bản thân lắm, cô kiểm tra bản thân một chút, phát hiện đây đích xác không phải thân thể của mình.

“Ngươi là ai” Lâm Thời Trà chất vấn.

Đếm ngược vẫn tiếp tục, Lâm Thời Trà trong lòng hoảng rồi, nhìn cảnh tượng xung quanh xa lạ, sau đó lại sờ mặt bản thân.

Cô sờ không rõ ràng lắm, đành phải theo bản năng làm theo lời thanh âm kia nói, Lâm Thời Trà nheo lại đôi mắt nhìn sang bên cạnh, trong chớp nhoáng cô trực tiếp kéo chăn ra một lần nữa nằm ở trên giường nhắm mắt lại.

Thanh âm kia: 【…… Ngài không nhanh chạy khỏi hiện trường sao? 】 một nam nhân một nữ nhân, hai người trên người đều có dấu vết hoan ái, căn bản là không có biện pháp giải thích rõ ràng a.

Lâm Thời Trà câu khóe môi lên, buông xuống lông mi hơi hơi cong lên một chút, không nói gì.

Cái này nha, cô am hiểu, còn không phải là diễn kịch sao, chạy có thể chạy đến nơi nào dấu hôn trên người căn bản không có biện pháp giải thích, chồng nguyên chủ sớm hay muộn cũng phát hiện, còn không bằng giải quyết sớm một chút.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có nữ nhân nhắm mắt lại cùng nam nhân ngủ say, hai người hô hấp vững vàng có quy luật, nữ nhân dường như có giấc mơ đẹp, vô ý thức trở mình, tay ôm lấy eo nam nhân, nam nhân lúc ngủ say mi tâm hơi hơi nhíu lại.

Nam nhân đứng ở cửa nhắm mắt lại, ngực nổi lên đau đớn liên lụy lục phủ ngũ tạng, giống như đã không còn tri giác, nhưng lúc ngửi được mùi hương trong không khí, cổ đau đớn kéo dài kia cho hắn biết đây chỉ là ảo giác.

Hắn cất bước bước vào phòng lúc này trong phòng truyền đến một tiếng kêu bén nhọn, có nữ nhân không ngừng cao giọng thét chói tai, tuyệt vọng thất thanh, “Anh là ai?! Tôi tại sao lại ở chỗ này?! Chồng tôi đâu……!!”

Âm thanh đá cửa đánh thức cô.

Lục Trì đi đến phía trước, xuất hiện ở trước giường lớn kia, đập vào mắt là một nữ nhân tóc rối loạn vài phần, tay liều mạng nắm lấy chăn, mà một bên Cố Cảnh Đình ước chừng là vừa mới bị đá xuống giường, tóm lại tư thái không phải rất đẹp, nhưng bộ dáng của hắn lại rất nhàn nhã.

“Ngủ cùng tôi một đêm rất thiệt sao? Chẳng lẽ tôi lớn lên rất xấu à?” Cố Cảnh Đình vừa rôig đã trải qua kinh ngạc cùng lửa giận, lúc này nhìn thấy Lục Trì cư nhiên tới bắt gian, bỗng nhiên liền rõ ràng trên giường Lâm Thời Trà tại sao đột nhiên thay đổi sắc mặt, còn muốn đá hắn xuống giường.

“Chậc.” Hắn chậc một tiếng, cà lơ phất phơ ngồi trên mặt đất, một tay đặt ở trên giường.

Nữ nhân chật vật bất kham, nhìn thấy Lục Trì thì thét chói tai không ngừng, dùng sức đem đầu chôn vào chăn: “Không phải tôi…… Không phải tôi…… Tôi không có…… Tôi không có……” Ước chừng là thật sự hoảng sợ tới cực điểm rồi, bộ dáng cô khóc không thể nói là đẹp, trực tiếp từ trên giường rớt xuống dưới, cả người đều đang run rẩy.

“(*)Lão công, ô ô lão công…” Giọng nữ nhân run run, “Người tối hôm qua…… rõ ràng là…… Là lão công tôi……” cô không rõ đã xảy ra cái gì, người ngủ ở mép giường cô cũng không quen biết a.

(* Tớ định để là chồng mà thôi thấy gọi là lão công hay hơn)

Lục Trì đứng thật lâu, đều không có liếc mắt nhìn Cố Cảnh Đình một cái, hắn nhìn chằm chằm nữ nhân ở mép giường đầu hoàn toàn chôn trong chăn, chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy chăn ra khỏi người cô.

Dưới chăn là một khuôn mặt khóc đến sắp hít thở không thông, không có bất luận mỹ cảm nào, trên khuôn mặt Lục Trì không có biểu tình gì, hắn nhéo cằm cô, “Lâm Thời Trà.” Hắn kêu tên cô.

Nữ nhân run lợi hại hơn, thần sắc tuyệt vọng không thôi, “Anh, anh nghe em giải thích, em, emckhông biết đã xảy ra chuyệ. gì, em, em không phải cố ý, em yêu anh ……em yêu anh.”

“Ô ô em thật sự không phải cố ý, em cái gì…… Cái gì đều không nhớ rõ.”

Nữ nhân muốn nắm tay áo Lục Trì, nhưng khi nhìn thấy trên cổ tay mình tối hôm qua bị nắm ra dấu vết, lại rút về tay, cô thậm chí không dám nhìn đôi mắt Lục Trì, khóc thành tiếng, “Em không biết đã xảy ra cái gì.”

“Anh đừng không cần em…… Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi……” Cô vẫn luôn nói thực xin lỗi, đến đầy mặt đều là nước mắt, giọng nói khàn khàn bất kham.

Giọng nói gười phía trên vô cùng ôn nhu, “Anh như thế nào sẽ không cần em, anh biết em không phải cố ý.”

Đôi tay kia vững vàng đem Lâm Thời Trà bế lên, chăn không có rơi xuống, vững vàng đem cô khóa lại bên trong, trừ bỏ đầu ở ngoài cái gì cũng không có lộ ra.