Chương 9

Trần Đan Ny đang đắm chìm trong sự tự tin vô hạn về vẻ đẹp của mình, cô ta hoàn toàn không chú ý tới một bóng người nhỏ bé đã nhảy xuống khỏi ghế sofa, lanh lợi nhào tới bên cạnh, ngẩng đầu lên nói với cô ta một cách ngọt ngào: "Dì ơi, chơi trò chơi với Chân Chân nhé!"

Bùi Chân mở to đôi mắt ngây thơ, lắc lư đôi bàn tay nhỏ bé không yên của mình, khiến cho người ta có cảm giác như nhìn thấy một chú mèo con đáng yêu vô hại ngay từ giây phút đầu tiên, không đành lòng mà từ chối.

Trần Đan Ny nhìn cô bé đáng yêu trước mặt, nghĩ rằng Bùi Chân dù sao cũng là con gái của Bùi Trang Nhiên, so với người lớn thì trẻ con vẫn là dễ bị lừa hơn, vì vậy cô ta liền tỏ vẻ mặt ôn hòa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Bùi Chân, vừa cười vừa nói: "Được thôi, Chân Chân muốn chơi cái gì nào?"

Bùi Chấn ngây thơ cười một cách hồn nhiên, trong mắt lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử: "Chúng ta chơi trốn tìm nhé dì!"

Lúc này, Thẩm Thanh vừa rồi mới trả lời tin nhắn trên điện thoại ngẩng đầu lên, đặt điện thoại xuống với vẻ mặt áy náy: “Đan Ny, tớ đột nhiên có chút việc cần phải giải quyết, cậu có thể giúp tớ trông chừng Chân Chân một lát không? Làm phiền cậu nhé!"

Bùi Chân sợ Thẩm Thanh ở lại chơi trò chơi với bọn họ, nên vội vàng ngoan ngoãn nhào vào trong ngực Thẩm Thanh, bộ dạng hiểu chuyện mở miệng nói: “Mẹ mau đi đi, Chân Chân tự chơi một mình được.”

Thẩm Thanh vừa cảm động vừa áy náy nhìn đứa con gái ngoan ngoãn, bất đắc dĩ giao Bùi Chân lại cho Trần Đa Ny, rồi quay người bước ra khỏi phòng đi xử lý công việc.

Trong phòng lập tức chỉ còn lại hai người Bùi Chân và Trần Đan Ny, Trần Đan Ny đang đứng trước gương sửa lại lớp trang điểm trên mặt, nghĩ thầm tiểu quỷ này thật là phiền phức, lớn như vậy rồi còn quấn lấy người khác mới được, cái gì mà chơi trốn tìm, nghịch điện thoại di động một mình không được sao?

Cô ta đang mải suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý tới Bùi Chân đang nhìn cô ta với một nụ cười nhẹ nhàng nhưng toan tính, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tràn đầy những suy nghĩ không phù hợp với tuổi tác tí nào.

"Dì ------"

Lời nói của Bùi Chân hơi kéo dài, cô ngẩng đầu lên đứng trước mặt Trần Đan Ny.

Lúc này Trần Đan Ny không còn cách nào khác đành phải đặt thỏi son trong tay xuống, thay một khuôn mặt tươi cười cúi xuống nhìn Bùi Chân, tỏ ra gần gũi thân thiết nói: "Được rồi, được rồi, Chân Chân chúng ta chơi trò chơi nha."

Bình thường trẻ con chơi trò trốn tìm đều thích vào vai người đi trốn, Trần Đan Ny cũng cho rằng là như vậy, cô ta định đợi đến khi Bùi Chân trốn đi, rồi cô ta sẽ chỉ tìm kiếm một chút cho có lệ, chờ cho thời gian trôi qua, đứa bé cảm thấy buồn chán sẽ tự đi ra ngoài.

Dù sao thì Trần Đan Ny cũng không có hứng thú gì khi chơi với một đứa con nít ở nhà rồi đổ mồ hôi đầm đìa, cô ta không muốn bị Bùi Trang Nhiên nhìn thấy mình lôi thôi, nhếch nhác.

Chính vì nghĩ như thế, ngay khi Trần Đan Ny mở miệng định bảo Bùi Chân đi trốn, cô bé nhỏ đã đứng trước mặt cô ta và lên tiếng trước một bước.

"Dì, để con giả làm quỷ đi bắt dì nha."

Bùi Chân chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, vui vẻ nói.