Tầm mắt của Bùi Chân rơi xuống trên người con vịt mập mạp kia, khóe môi gợi lên một nụ cười tươi nhàn nhạt.
Con vịt nhỏ, dựa vào ngươi rồi!
Bùi Chân nhìn về phía con vịt mỉm cười nói: "Không có sao đâu, con vịt nhỏ đáng yêu như thế, Chân Chân sẽ không để ý."
Vừa nói Bùi Chân vừa lộ ra vẻ tò mò và ngượng ngùng mà một cô bé nên có, mở to hai mắt nhìn về phía Trình Huyên Hòa, dè dặt thận trọng thử hỏi: "Anh Huyên Hòa, em có thể chạm vào nó không?"
Bùi Chân mặc dù rất muốn vuốt ve con vịt nhỏ một cái, nhưng vẫn là dáng vẻ rất lễ phép hỏi thăm trước, điều này sẽ không tỏ ra quá thất lễ, cũng không đến mức khiến đối phương không nhớ được mình, có thể tiến có thể lùi, có thể tấn công có thể phòng thủ.
Trình Huyên Hòa liếc nhìn Bùi Chân một cái, ôm con vịt nhỏ trong lòng tiến lại gần vài bước, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận, nó rất hiếu động."
Giọng nói của cậu không hề có chút biến hóa, khiến người ngoài không nhìn ra được cảm xúc thăng trầm của cậu, nhưng mà thời điểm khi cậu đi tới bên cạnh Bùi Chân, cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, để cho Bùi Chân bé nhỏ có thể đưa tay chạm vào con vịt trong lòng cậu.
Bùi Chân nhìn ở trong mắt, nghĩ rằng gia giáo nhà họ Trình thât sự tốt, bằng không họ sẽ không dạy ra một người như Trình Huyên Hòa vậy, tuy rằng bề ngoài nhìn qua nói năng thận trọng nhưng bên trong lại tuyệt đối là người hiền lành ôn nhu.
Nhưng mà, đang yên đang lành, Trình Huyên Hòa tại sao lại tới tìm mình?
Ở trong trí nhớ của Bùi Chân, chưa kể cô chưa từng gặp Trình Huyên Hòa, ngay cả nhà họ Bùi cũng không có quan hệ làm ăn nào với nhà họ Trình, cô cũng không nhớ rõ giữa hai gia đình có bất kỳ giao tình nào.
Nhà họ Bùi tuy là nhà giàu nhất, tham gia vào rất nhiều ngành nghề, nhưng vẫn luôn thận trọng với khối dược phẩm sinh hóa này, hơn nữa, Trình Nhất Pharmaceutical hầu như luôn dẫn đầu trong lĩnh vực y học, vì vậy ông của Bùi Chân từ trước tới nay đều không tham gia buôn bán đầu tư vào lĩnh vực này.
Vuốt ve con vịt xong, hai người lại chỉnh tề ngồi vào chỗ ngồi của mình, Trình Huyên Hòa cũng giải thích rõ mục đích đến đây: "Bùi Chân tiểu thư, lần này anh đến ghé thăm là để cảm ơn, cảm ơn em có thể ở trong tiệc sinh nhật Cố tiểu thư cùng em trai anh kết giao bằng hữu, em ấy rất vui."
Cậu bé xinh đẹp thương tâm ngày đó ở một mình trong nhà kính đột nhiên xuất hiện trong đầu Bùi Chân, hơi hơi ngẩn ra, không ngờ tới đối phương vậy mà lại thực sự chính là Trình Huyên Minh mà cô nghĩ đến.
Không phải chứ?
Bùi Chân trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, dù thế nào đi nữa cũng không thể kết nối nhân vật nổi tiếng có tài hùng biện trong ký ức của mình với cậu bé tội nghiệp mà bản thân đã gặp ngày hôm đó.
Lớn lên và lúc nhỏ có sự khác biệt to lớn như vậy sao?