Chương 44

Nói xong câu này, Bùi Chân đột nhiên cảm thấy có chút áy náy nhỏ trong lòng, thực xin lỗi Hạ Tiêu, thật giống như đem nhan sắc gương mặt tương lai được giới giải trí săn đón chuyển một chút cho người khác vậy.

Bất quá nói đi nói lại, Bùi Chân cũng không mở mắt nói bậy.

Nếu như nói diện mạo của Hạ Tiêu là đẹp trai, thì ấn tượng đầu tiên về cậu bé trước mặt chính là đẹp: làn da trắng ngần, thân hình mảnh khảnh, khí chất tao nhã, giống như một con búp bê sứ đẹp tinh xảo vậy.

Với diện mạo như vậy, khiến cho Bùi Chân rất dễ dàng liền liên tưởng đến một lão đại tương lai.

Vị lão đại này nổi tiếng trong giới kinh doanh bởi khuôn mặt đẹp trai, dựa vào bản lĩnh và sở trường lương thiện xã giao trong xã hội thuận lợi mọi bề, vì cơ nghiệp nhà mình lập công lao hiển hách, hơn nữa còn có thể so với minh tinh bên ngoài, trở thành đối tượng cực kỳ được hâm mộ của vô số người.

Tuy nhiên so với bề ngoài, Bùi Chân lại quan tâm đến gia tộc của vị tổng tài này hơn là vẻ ngoài của cậu, bởi vì đây là gia tộc duy nhất trong số những người nổi tiếng sẽ chọn hai người thừa kế.

Gia tộc giàu có nào lại không ồn ào về việc phân chia tài sản, nên hai người con thừa kế của Trình Nhất Pharmaceutical đều nổi tiếng cả trong lẫn ngoài giới, thường xuyên được nhắc đến.

Bùi Chân nhìn cậu bé yếu đuối trước mặt, cảm thấy trong cùng trí nhớ hình tượng hùng hồn đã đi khá xa, liền nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ hoang đường của mình.

Cậu bé tựa hồ có chút không tin được lời nói của Bùi Chân, trong giọng nói lộ ra một tia do dự cùng một điểm khó có thể phát hiện ra sự vui mừng, hỏi ngược lại: "Thật sao?"

Vừa nói xong, dường như nghĩ tới điều gì đó, lại trở nên ủ rũ: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến dự tiệc kiểu này, nhưng các bạn nhỏ đó không muốn chơi với tôi, nói rằng tôi nhìn giống con gái quá…”

Lời còn chưa nói hết, cậu đột nhiên ngẩng đầu căng thẳng nhìn Bùi Chân, có chút nói năng lộn xộn tự bản thân giải thích: “Tôi không nói là con gái xấu, chỉ là bọn họ đều ghét bỏ tôi, không bằng lòng làm bạn với tôi.”

Giọng cậu bé càng lúc càng nhỏ dần, rõ ràng bị đả kích không hề nhẹ.

"Đó là vấn đề của bọn họ. Chân Chân cũng rất thích cậu, có thể làm bạn với cậu được không?"

Bùi Chân chớp chớp mắt, nụ cười đẹp như đóa hoa mới nở trong nhà kính, ánh nắng xuyên qua tấm kính chiếu vào, bao phủ thân thể nhỏ nhắn của cô bé.

Như cành liễu đâm chồi xanh, cậu bé cảm thấy trong lòng mình như có thứ gì đó chui từ dưới đất lên, cậu nhìn cô bé thấp hơn mình một cái đầu trước mặt, làn da trắng nõn dần dần nổi lên một lớp ửng hồng mong mỏng.

"Ừm."

Cậu bé ngượng ngùng gật đầu một cái, sâu trong cổ họng phát ra một tiếng nhẹ nhàng đáp lại.

"Chân Chân, hóa ra là cậu ở đây."

Giọng nói Cố Hữu Hữu từ cửa nhà kính truyền đến, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn thấy Bùi Chân, liền vui vẻ chạy tới, giọng điệu tràn đầy vui mừng: "Nhanh lên, đã đến giờ thổi nến rồi, chúng ta mau trở về thôi."

Cố Hữu Hữu vừa đi vào, cậu bé rút chân đang chuẩn bị tiến lên một bước, rụt rè đứng tại chỗ, nhỏ giọng nói với Bùi Chân: "Bạn của cậu đang tìm cậu."

Bùi Chân ừ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn cậu bé: "Cậu, cậu không đi cùng với Chân Chân sao?"

Cậu bé lắc đầu: “Tôi muốn ở lại đây thêm một lát nữa.”

Xem ra cậu bé này còn có chút ngượng ngùng, Cố Hữu Hữu còn ở chỗ đó, Bùi Chân không thể ép buộc cậu đi cùng.

Mọi việc phải tiến triển từng bước một, không vội vàng.

Bùi Chân đảo mắt xung quanh, khóe môi hơi hơi cong lên mấy phần, hướng về phía cậu bé vẫy vẫy tay: "Cậu bạn nhỏ, hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Cậu bé cũng vẫy tay với Bùi Chân, mãi đến khi bóng dáng nhỏ bé khuất tầm mắt, cậu mới nhận ra vừa rồi mình quên hỏi tên đối phương.

Cậu có chút ảo não thở dài một cái, nhưng trong mắt lại tràn ngập nụ cười không thể giấu được.

Bạn, cậu cũng có thể kết bạn sao?

Trình Huyên Minh có chút thẹn thùng nghĩ, trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Bùi Chân, đôi mắt tựa như biết nói, khiến cậu không khỏi hít một hơi thật sâu.