Chương 42

Cố Tả Tả vẫn còn là một đứa trẻ, rõ ràng không thể hiểu được chiêu lấy lui làm tiến của Bùi Chân, não cô trong chớp mắt liền bị chập mạch, cả người ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết nên làm những gì.

Suy cho cùng trong mắt trẻ con, thích là thích, ghét chính là ghét, nếu chuyện gì đó không tiến triển theo kế hoạch của chúng, chúng lập tức sẽ có một loại cảm giác luống cuống chân tay.

Và Cố Tả Tả hiện tại đang ở trong tình huống này.

Bùi Chân nhìn Cố Tả Tả nhất thời không có phản ứng, nhanh chóng nhân cơ hội nhắc nhở: "Vậy các cậu đi tìm cô chú trước đi, chúng ta chút nữa gặp."

Đường Quả Quả vừa ăn bánh vừa nói: "Chút nữa gặp."

"Được."

Cố Tả Tả có chút choáng váng dẫn Cố Hữu Hữu đi tìm ba mẹ, chờ đi ra một khoảng cách xa, cái đầu đang phát sốt mới lần nữa nguội lại, bắt đầu chạy với tốc độ cao.

Không đúng a, cô không phải là muốn đi ra lệnh cho Bùi Chân sao, làm sao mà chưa làm cái gì đã đi rồi?

Cố Tả Tả quay người lại, chỉ thấy Đường Quả Quả vẫn đang ăn bánh tại chỗ, đâu cũng không có bóng dáng của Bùi Chân.

Cô có chút nghi ngờ quay đầu lại, trong lòng luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, cảm giác mình đang bị Bùi Chân đùa giỡn, nhưng đối phương rõ ràng là đang khen ngợi mình?

Cố Tả Tả nghĩ mãi không xong, đầu óc mơ hồ đi ra.

Mà Bùi Chân chính là thừa dịp Cố Tả Tả còn chưa suy nghĩ ra cái gì gọi là chơi chiêu, nói với Đường Quả Quả một tiếng liền len lén chạy trốn, tránh cho đối phương sau đó quay lại, cô không muốn tăng thêm phiền phức không cần thiết.

Không biết chạy được bao xa, thấy khách xung quanh ngày càng ít, Bùi Chân mới dừng lại.

Ngoài nhà mưa đã tạnh, Bùi Chân chậm rãi đi dọc hành lang, thưởng thức trang trí dọc đường, thỉnh thoảng dừng lại bên những bức tranh treo trên tường, trong đầu nghĩ sau này trong nhà mình muốn hay không cũng treo lên mấy bức nhìn một chút.

Đang nghĩ như vậy, Bùi Chân nhìn xuyên thấu qua cửa kính thấy bên ngoài sừng sững một tòa nhà bằng kính trồng hoa, lập tức hứng thú, chạy chầm chậm vào trong tòa nhà hoa.

Trong nhà hoa yên tĩnh, giống như không có ai ở đó, Bùi Chân cẩn thận nhìn chung quanh một chút, vô cùng vui vẻ bước vào.

Nhà hoa tràn ngập hương thơm thoang thoảng, hoa tươi đủ loại kiểu dáng sau khi trải qua sự chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận đều nở rộ xinh đẹp, giống như bồng lai tiên cảnh trong truyện cổ tích vậy.

Nếu lúc này trước mắt Bùi Chân đột nhiên xuất hiện một người, cô chỉ sợ là đều cho rằng đối phương chính là Hoa tiên tử.

Nghĩ tới đây, Bùi Chân không nhịn được cười lớn.

Xem ra cô ăn mặc như trẻ con lâu như vậy cũng không phải là không có điểm tốt, chẳng hạn như hiện tại, cô cảm thấy bản thân còn rất có tính trẻ con.

Bùi Chân đang định quay đầu trở về, thì đột nhiên nghe thấy tiếng xào xạc cách đó không xa, càng đi về phía trước vài bước, một bóng người không báo trước xông vào tầm mắt cô.

Khuôn mặt sáng, thon, thanh tú và nhỏ nhắn xinh đẹp như búp bê sứ vậy.

Hoa, Hoa tiên tử thật sự xuất hiện?

Bùi Chân còn chưa kịp kinh ngạc, đối phương đã phát hiện bóng dáng của Bùi Chân, giống như là một con mèo con sợ hãi dựng lông vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Bùi Chân: "Ai?"

Giọng nói của đối phương giòn tan, đến mức khiến người ta không khỏi liên tưởng đến tuyết mới mùa đông, trắng tinh, trong trẻo lạnh lùng.

Bùi Chân lúc này mới kịp phản ứng:

Ồ, hóa ra không phải là Hoa tiên tử mà là Peter Pan.