Chương 4

Bùi Chân, Cố Hữu Hữu và Cố Tả Tả đều được phân vào lớp Mặt Trăng, cả ba người đều rất dễ thương trong số những đứa trẻ cùng tuổi, Vì vậy, khi cô giáo Lâm nhìn thấy trong lớp có ba cô bé xinh đẹp như vậy, lập tức cảm thấy đầu óc ong ong vì bận rộn khai giảng cũng không còn nữa, khuôn mặt cất lên vẻ ôn hòa tươi cười dắt những người bạn nhỏ về chỗ ngồi.

Tiết học này là môn Mỹ thuật, trước tiên giáo viên mỹ thuật cho các bạn nhỏ biết tên gọi của các màu sắc, sau đó để các em tự do sáng tạo, và tự nhận xét tranh vẽ của từng bạn học khác.

Mặc dù nói là nhận xét, nhưng thực chất chỉ là để tuyên dương lẫn nhau, bởi vì hầu hết các bạn nhỏ đều là lần đầu tiên được tiếp xúc với hội họa, có thể vẽ vật thành hình đã là rất tốt.

“Tả Tả, cậu vẽ đẹp quá.”

“Đúng vậy, đúng vậy, cậu vẽ gì vậy?”

Một vài bạn nhỏ tụ tập quanh bàn của Cố Tả Tả, nói chuyện với nhau khiến cho giáo viên mỹ thuật nhanh chóng bị thu hút bước tới.

“Tranh của Tả Tả thật đẹp!”

Cô giáo nhìn qua bức tranh của Cố Tả Tả, xem thấy đôi cánh, cô cho rằng đó hẳn là một con chim, tuy đường nét quanh co khúc khuỷu, nhưng rốt cuộc cũng vẽ ra được, nên cô giáo vẫn cười tuyên dương.

Cố Tả Tả đắc ý liếc sang Cố Hữu Hữu đang che chặt bức tranh, nghĩ thầm đối phương nhất định đã vẽ lung tung, đang định nói Cố Hữu Hữu đưa bức tranh cho mọi người xem thì chợt nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

“Tả Tả, bức tranh của bạn thật giống con gà mái.”

Bùi Chân nháy mắt nhìn Cố Tả Tả với vẻ ngưỡng mộ.

Nụ cười trên mặt Cố Tả Tả đột nhiên đông cứng.

“Gà? Gà mái? Cậu không đùa chứ!”

Trước khi Cố Tả Tả kịp giải thích, những đứa trẻ khác đã tranh nhau bàn luận.

“Thì ra là gà mái.”

“Vậy đây nhất định là cánh gà.”

Cuối cùng bọn nhỏ cũng đưa ra kết luận, cười với Cố Tả Tả nói: “Tả Tả, con gà mái của cậu trông thật giống.”

Sấm sét giữa trời quang!

Nếu như hôm nay có thiên lôi, thì nhất định hiện tại nó đã giáng xuống đầu Cố Tả Tả với độ chính xác vô cùng.

Tuy nhiên, Cố Tả Tả tuyệt đối không ngờ rằng mình lại sớm bị thiên lôi đánh thêm một lần nữa.

Bùi Chân nhìn sang bức tranh của Cố Tả Tả, sau đó nhìn vào sắc mặt của Cố Tả Tả, hình như cô bé nhận ra điều gì đó, che miệng kinh ngạc nói: “Tả Tả, lẽ nào cậu vẽ thực sự không phải là một con gà mái sao? Xin lỗi nhé, tớ không nhìn ra.”

Vừa dứt lời các bạn nhỏ lại bùng nổ

“Cái gì? Không phải là một con gà mái ư? Tớ nghĩ vẽ khá giống.”

“Vậy rốt cuộc bức tranh của Tả Tả vẽ gì?”

Sắc mặt của Cố Tả Tả ngày càng khó coi, cô bé tức giận nhìn Bùi Chân, nhưng đối phương lại lộ ra vẻ ngây thơ vô tội, khiến cho chính Cố Tả Tả cũng bắt đầu sinh lòng hoài nghi: Lẽ nào tranh vẽ của cô bé thực sự trông rất giống một con gà mái sao?