Thấy bầu không khí gần như bùng nổ, Bùi Chân lúc này mới dùng ngôn ngữ của một đứa trẻ đem chuyện Hạ Tiêu có một đám họ hàng xấu xa với nghệ thuật chế biến nói ra, nếu là một nghệ thuật chế biến, vậy khẳng định phóng đại vô hạn cái xấu của những kẻ xấu, cùng với nhân vật chính đáng thương.
Dưới sự chế biến của Bùi Chân, người nhà họ Hạ nghiễm nhiên đã trở thành đại ác nhân trong lòng bọn trẻ, các bé mỗi một người lòng đầy căm phẫn, tức giận bất bình, chỉ hận bản thân không phải là nhân vật chính trong câu chuyện, có thể giải cứu Hạ Tiêu khỏi nanh vuốt của cái ác.
"Những người này xấu xa quá!"
Bùi Chân gật đầu phụ họa, đúng đúng đúng, quá xấu xa, sau đó lại bày ra một dáng vẻ ngây thơ, cau mày suy nghĩ nói: "Nếu như chúng ta có cách giúp Hạ Tiêu đuổi những kẻ xấu kia đi thì tốt rồi."
Dẫn dắt nhịp điệu, chính là dẫn như vậy.
"Đúng đúng đúng, ai có cách nào không"
Dưới sự dẫn dắt của Bùi Chân, một nhóm các cô gái nhỏ nhanh chóng rơi vào trầm tư suy nghĩ đại hành động giải cứu Hạ Tiêu.
Chỉ chốc lát sau, một cô bé đột nhiên vỗ tay, hết sức phấn khởi nói với mọi người: "Có rồi! Tớ nghe nói ba của anh Đường Gia là một công tố viên nổi tiếng, chúng ta không bằng đi tìm anh Đường Gia giúp đỡ đi."
Ái chà, mọi người tuổi tác còn nhỏ, nhưng thông tin về người khác ngược lại thật xuất sắc mà.
Bùi Chân gật đầu cười, không sai mục tiêu của cô kỳ thực chính là ba của Đường Gia, một công tố viên nổi tiếng nghiêm túc chính trực.
Dù sao cái kiểu hỗn loạn giống như nhà họ Hạ đó, không kiểm tra cũng được đi, kiểm tra một cái nhất định chuẩn, đảm bảo cả nhà thu xếp lên phường uống trà , không có tâm trí gì nữa để mà đối phó với Hạ Tiêu.
Với tư cách là đại biểu của Sứ giả Chính Nghĩa, Bùi Chân nhân lúc thời gian hoạt động ngoại khóa tìm được Đường Gia đang trượt ván.
"Chân Chân, sao em lại tới đây?"
Đường Gia nghe nói có người đang tìm mình, đang tự hỏi, vừa quay đầu đã nhìn thấy Bùi Chân đang rụt rè núp ở một bên, liền vội vàng đi tới.
Bùi Chân dùng giọng điệu có chút khổ sở ngắn gọn nói ra ý đồ của mình, khuôn mặt tươi cười ngày thường giờ phút này tràn đầy lo lắng, khẽ cau mày, đôi mắt ngấn nước dường như một giây sau đó lập tức rơi lệ, thi thoảng còn thút thít vài cái, lau lau khóe mắt căn bản không tồn tại nước mắt.
"Hạ Tiêu rất đáng thương, anh Đường Gia, anh có thể giúp cậu ấy không?"
Nhìn cô gái trước mắt đau lòng vì chuyện của Hạ Tiêu, Đường Gia chỉ cảm thấy trên đời này tại sao có thể có một thiên thần nhỏ tốt bụng như vậy, là một nam từ hán đầu đội trời chân đạp đất nhất định cậu không thể từ chối.
"Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho anh!"
Đường Gia lúc này liền vỗ ngực cam đoan, dù sao bản thân cậu cũng là người có chính nghĩa, sao có thể nghe được có kẻ xấu bắt nạt học sinh lớp dưới như thế này mà không ra tay giúp đỡ?
"Cám ơn anh Đường Gia, anh thật là một người tốt."
Bùi Chân trên mặt lộ ra một nụ cười cảm tạ từ tận đáy lòng, cô nhìn Đường Gia có chút ngượng ngùng nói.
Bùi Chân thực sự là một thiên thần nhỏ tốt bụng.
Đường Gia bị lời nói của Bùi Chân làm cho có chút mất phương hướng, càng nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cậu càng cảm thấy cô thật mê hoặc, ban đầu cậu chỉ cảm thấy Bùi Chân diện mạo đáng yêu, nhưng bây giờ cậu đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi sự quyến rũ trong tính cách của cô ấy.
Sau khi cảm ơn Đường Gia, vừa khéo thời gian hoạt động ngoại khóa sắp kết thúc, giáo viên yêu cầu mọi người nhanh chóng tập hợp lại, Bùi Chân liền vẫy tay với Đường Gia, quay người đi về phía lớp học của mình.
Ngay khi quay lại, Bùi Chân nhướng mày.
Xong!
Bùi Chân mỉm cười nắm tay Cố Hữu Hữu đi vào hàng, nghĩ rằng không tới mấy ngày nữa phỏng chừng có thể sẽ nhìn thấy tên của những người nhà họ Hạ trên bản tin tức.
Người nhà họ Hạ chỉ sợ nằm mơ cũng không thể tưởng được, bọn họ vậy mà lại rơi vào tay của một cô bé nhỏ.
Mặc dù, đó không phải là một cô bé bình thường.
Tác giả có lời muốn nói: Bùi Chân: Em trai đừng sợ, chị tới đây.
Người nhà họ Hạ: Ngươi đừng có tới a~~~!