Chương 20

Cô Hạ vỗ tay một cái để thu hút sự chú ý của bọn trẻ khỏi Hạ Tiêu, nhưng vẫn có không ít bé lưu luyến thu hồi tầm mắt khỏi Hạ Tiêu, tâm tư hoàn toàn đã không còn đặt trên lớp học.

Bùi Chân cúi đầu xem sách học, thì bỗng nhiên Cố Hữu Hữu đang ngồi bên cạnh kéo kéo tay áo của Bùi Chân.

"Chân Chân, bạn học mới hình như đang nhìn em."

Cố Hữu Hữu hạ thấp giọng, thì thầm với Bùi Chân.

Bùi Chân ngẩng đầu lên, đυ.ng phải đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu kia.

Bùi Chân hoàn toàn không chút ngần ngại nào khi bản thân bị Hạ Tiêu nhìn lén, ngược lại nở một nụ cười nhạt với cậu.

Hạ Tiêu bị Bùi Chân bắt ngay tại chỗ, nhất thời xấu hổ vội vàng quay đầu qua chỗ khác, phản ứng này khiến Bùi Chân trong lòng không nhịn được mà cười phá lên thành tiếng.

Thật đáng yêu.

Bùi Chân một tay chống cằm, tay kia tùy ý viết vẽ lên giấy ghi chép, rất nhanh đã vẽ ra một cậu bé đáng yêu, cô xem qua, sửa qua sửa lại một chút rồi gấp bức tranh lại thành một chiếc máy bay giấy ném ra phía sau Hạ Tiêu.

Hà Tiêu đang học, bỗng nghe phía sau truyền đến tiếng sột soạt, vừa định quay đầu lại liền nhìn thấy một chiếc máy bay giấy nhẹ nhàng dừng lại dưới chân mình.

Hạ Tiêu tò mò cúi xuống nhặt chiếc máy bay giấy lên, trên giấy hình như có vẽ gì đó, mở ra thì phát hiện trên đó là hình vẽ chính mình, bên cạnh là một bóng người nhỏ bé, tựa hồ đang cổ vũ cho mình, hẳn là Bùi Chân, phải không?

Hạ Tiêu cảm thấy bóng dáng nhân vật bé nhỏ kỳ quái kia rất dễ thương, không thể diễn tả bằng lời nhưng cảm giác thật là lợi hại.

Nếu vài năm nữa trôi qua, Hạ Tiêu sẽ hiểu rằng nhân vật bé nhỏ mà cậu nhìn thấy bây giờ chính là biểu tượng icon cảm xúc trong truyền thuyết.

Tiết học buổi sáng của lớp mẫu giáo rất nhanh đã kết thúc. Trước khi tan học, cô giáo nói với bọn trẻ rằng sắp tới các bé sẽ đi dự tiệc chào mừng học sinh mới thường niên do nhà trẻ Minh Thành tổ chức, từng lớp đều phải tham gia một tiết mục văn nghệ, để các bé tự thảo luận một chút và quyết định xem năm nay sẽ biểu diễn tiết mục gì.

Bọn trẻ chính là thích náo nhiệt, nghe được tin này lập tức vui mừng khôn xiết, tan học bắt đầu bàn tán xôn xao.

"Ngâm thơ thì sao nhỉ?"

Một cô bé thường ngày nói năng ôn hòa lịch sự đưa ra đề nghị, Bùi Chân nhìn qua cô bé ấy một cái, nhớ rằng cha mẹ của cô bé ấy đều là ông chủ bà chủ lớn.

Cố Tả Tả đập bàn, cao giọng nói: "Ngâm thơ thì có gì? Hay là chơi piano đi?"

Cố Tả Tả đã tập piano từ khi còn nhỏ, nếu chơi piano, vị trí người biểu diễn nhất định sẽ rơi vào đầu cô bé.