Chương 2

Cố Tả Tả vừa thấy, lập tức chấn động: Trời ơi, chiếc xe đạp này thế nhưng không có gắn thêm hai bánh sau?

Các bạn nhỏ còn lại cũng có ý nghĩ này, kinh ngạc cảm thán ở trong lòng: Trời ơi, không có hai bánh sau nhưng bạn nữ này vẫn có thể chạy xe đạp!

Trong lúc nhất thời, những ánh mắt tò mò, hâm mộ, kinh ngạc từ bốn phương tám hướng nhìn qua, tụ tập ở trên chiếc xe đạp nhỏ xinh đẹp kia.

Đã hấp dẫn được đầy đủ lực chú ý, Bùi Chân cảm thấy mỹ mãn cõng cặp sách nhỏ, từ trên chiếc xe đạp nhảy xuống, không chút hoang mang mà dựa theo chỉ dẫn tìm được giáo viên tiếp đón ở nhà trẻ, rất lễ phép mà mở miệng: “Cô giáo, xin chào, con là Bùi Chân lớp Mặt Trăng.”

Giáo viên phụ trách công việc tiếp đón ngày khai giảng lập tức bị bé con dễ thương trước mắt thu phục, cô ấy ngồi xổm xuống trước mặt bé gái phấn điêu ngọc trác, ngữ khí sủng nịch: “Chào con, Chân Chân.”

Giáo viên nói rồi có chút kinh ngạc mà nhìn thoáng qua Bùi Chân đang đẩy xe đạp: “Chân Chân tự mình lái xe tới đi học sao?”

Bùi Chân mở to đôi mắt tròn vo như quả nho của cô, trong ánh mắt như thể có những ngôi sao lấp lánh đang rơi, nghe giáo viên hỏi như vậy, trên má cô gái nhỏ hiện lên một mạt đỏ ứng nhạt nhạt, có chút thẹn thùng gục đầu xuống.

“Đúng vậy, Chân Chân đã trưởng thành, có thể một mình tự đi học.”

Nói xong, giương mắt nhìn về phía giáo viên như đang muốn được khen ngợi, ánh mắt mong đợi làm cho con tim mỗi người cũng run lên theo.

Ở giữa hồng tâm!

Giáo viên cảm thấy chính mình giống như ngã vào một đống bông gòn làm bằng đường, vừa ngọt vừa mềm, con tim thình thịch nhảy loạn lên, có chút đầu choáng mắt hoa.

“Chân Chân, vậy cô giáo đưa con đi vào thôi.”

“Dạ!”

Bùi Chân ngoan ngoãn hiểu chuyện gật đầu, quay đầu lại thấy Cố Hữu Hữu đang vô cùng xấu hổ vì bị Cố Tả Tả làm lơ, tròng mắt vừa chuyển, đi qua lộ ra một nụ cười ngọt ngào?

“Cậu cũng ở lớp Mặt Trăng sao?”

Bùi Chân thay đổi biểu cảm thẹn thùng, vừa nhìn là thấy một bé gái hay thẹn thùng, thử nhìn về phía Cố Hữu Hữu, nhưng khi Cố Hữu Hữu nhìn về phía cô bé, cô bé lại nhanh chóng cúi đầu, giống như là đang tránh né tầm mắt của đối phương.

Tính cách của Cố Hữu Hữu hướng nội, giao lưu cùng người khác không được tốt, rất sợ hãi gặp những người rộng rãi hướng ngoại. Đối mặt với những người có loại tính cách này, muốn kết bạn cùng người đó, nhất định phải làm cho người đó cảm nhận được cảm giác an toàn, cho nên Bùi Chân mới cố tình giả bộ làm người có tính cách thẹn thùng giống Cố Hữu Hữu, làm cho đối phương không cảm thấy khϊếp sợ và hoảng loạn chạy mất.