Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trà Xanh Latte

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thậm chí chưa kịp nghiệm chứng suy đoán của tôi, nụ hôn ùn ùn kéo đến chặn lại lời của tôi.

Giống như pháo hoa nổ tung trong đầu.

Tay Bùi Tự Cẩn xoa lưng tôi, tôi bị bàn tay lạnh lẽo của anh làm cho co rúm, theo bản năng ôm lấy cổ anh.



Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, tiếng nước tí tách.

Không thể vãn hồi.

Ngày hôm sau tôi tỉnh lại trên giường Bùi Tự Cẩn.

Bên cạnh trống không, tôi ngồi trên giường một lúc lâu mới nhớ lại chuyện tối qua.

Bùi Tự Cẩn hẳn là ở phòng khách, tôi định mặc quần áo, kết quả nhìn thấy nội y treo trên lưng ghế sô pha.



Đêm qua gấp gáp cỡ nào.

Xấu hổ chết mất.

Tôi đang định vén chăn xuống giường, cửa đột nhiên mở ra.

Tôi đắp chăn lại, bọc kín toàn thân, chỉ lộ ra một cái đầu.

"Tỉnh rồi à?" Bùi Tự Cẩn tựa vào cửa, dù bận vẫn ung dung nhìn tôi, thả chậm tốc độ nói, "Chị."

Mặt tôi đỏ lên, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Anh khôi phục trí nhớ rồi à?"

Bùi Tự Cẩn nhướng mày gật gật đầu.

Tôi: "Ồ, vậy là tốt rồi."



Nhìn nhau không nói gì, nhất thời xấu hổ.

Bùi Tự Cẩn cười khẽ một tiếng: "Cơm chín rồi, dậy ăn cơm đi."

Tôi: "À."

Thấy anh vẫn còn đứng đó, tôi rốt cuộc nhịn không được cắn răng mỉm cười: "Anh có thể đi ra ngoài trước được không? Em muốn mặc quần áo."

Bùi Tự Cẩn sửng sốt, ánh mắt rơi vào nội y trên sô pha.

Anh trực tiếp đi tới cầm lấy nội y của tôi, sau đó đưa tới bên giường tôi.

Tôi khẩn trương đến mức co mình lại.

Bùi Tự Cẩn không biết nghĩ tới cái gì, bỗng dưng cười ra tiếng: "Đêm qua em không như thế này đâu."

Tôi vô thức hỏi: "Vậy đêm qua thế nào?"

Hỏi xong tôi liền hối hận, nhưng Bùi Tự Cẩn đã mở miệng: "Em không rụt rè như vậy, còn hỏi anh em và đỉnh Everest ai cao hơn..."



Xấu hổ quá.

Phát đi.ên mất thôi.

Dường như tâm trạng của Bùi Tự Cẩn rất tốt, anh vô thức đưa tay muốn sờ đầu tôi.

Tôi lại bởi vì quá mức xấu hổ mà co rụt lại vào bên trong.

Bùi Tự Cẩn thoáng sửng sốt, thu tay về, nói một câu cơm sắp nguội rồi liền ra khỏi phòng, tôi bịt kín chăn, có xúc động muốn ngạt chết mình.

Ký ức của Bùi Tự Cẩn đã khôi phục, tôi cũng không cần bận tâm lo nghĩ chuyện công ty của anh nữa.

Gần đây có hai thực tập sinh mới tới là Hạ Thịnh và Tô Lâm, tổ của tôi có một nam sinh, bên Bùi Tự Cẩn có một nữ sinh.

Không thể không nói, người trẻ tuổi thật sự tràn đầy tinh lực, Hạ Thịnh tới khu làm việc một tuần đã quen thuộc toàn bộ.

Giờ cơm trưa nhìn thấy Bùi Tự Cẩn tới, tôi vốn muốn tâm sự chuyện thú vị của thực tập sinh với anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »