Chương 7

Tôi chưa từng nhìn thấy biểu tình đờ đẫn như vậy trên mặt đồng nghiệp Hầu Tinh, ngay cả Trịnh Tiền cũng giữ nguyên động tác uống nước, bên miệng còn dính một mảnh lá trà.

Cũng không biết qua bao lâu, mới có người đầu tiên hoài nghi mà vỗ tay.

Bùi Tự Cẩn cách thủy tinh nhìn qua, tôi vội vàng dời tầm mắt.

Thật đáng sợ…

Người mất mặt là anh, sao tôi lại cảm thấy xấu hổ vậy chứ…

Chẳng lẽ có giấy chứng nhận kết hôn thì sẽ có ảnh hưởng từ trường sao?

Cũng may mấy ngày sau Bùi Tự Cẩn không xảy ra sự cố gì.

Tiếc là phương diện trí nhớ vẫn không có tiến triển gì.

Mỗi ngày anh đều nói năng thận trọng, học theo dáng vẻ hai mươi tám tuổi giống đến chín phần, chỉ là thỉnh thoảng nhìn thấy tôi sẽ lặng lẽ làm chút chuyện mờ ám.

Sống chung với em trai mười tám tuổi là trải nghiệm gì?

Có lẽ chính là mỗi ngày trà sữa sẽ xuất hiện trên bàn đúng giờ.

Lặng lẽ bị đổi thành bàn chải đánh răng kiểu tình nhân.

Bùi Tự Cẩn thỉnh thoảng sẽ dậy sớm chạy đi mua hoành thánh nóng hổi ở đầu đường, lại chạy về, đầu đầy mồ hôi tranh công với tôi: "Chị, mau khen em đi!"

Một nữ sinh trà xanh trong công ty gửi ảnh chụp tập thể dục riêng cho anh, bảo anh đánh giá dáng người, anh quay đầu liền gửi cho tôi: "Bà xã, nhìn này, trà xanh latte."

Tôi nhìn điện thoại di động không nhịn được cười ra tiếng trong cuộc họp.

Toàn bộ mọi người trong phòng họp đều nhìn qua, tôi xấu hổ muốn chết, Bùi Tự Cẩn ở đối diện lại len lén cong khóe miệng.

Tiểu tử thối này...

Rốt cuộc chịu đựng đến cuối tháng, dựa theo thường lệ mỗi khi đến cuối tháng bộ phận đều sẽ tổ chức một buổi liên hoan.

Tuy rằng hai tổ của tôi và Bùi Tự Cẩn cạnh tranh kịch liệt, nhưng quan hệ giữa các tổ viên khá tốt, mỗi lần đều hẹn cùng một chỗ.

May là cùng một chỗ, nếu như để anh tự mình đi ra ngoài, uống nhiều nói bậy nói bạ thì toàn bộ toang rồi.

Có người mời rượu, tôi trực tiếp chặn lại: "Thật ngại quá, quán quân quý này lại là tổ chúng tôi, theo lý mà nói, nên kính tôi trước."

Bùi Tự Cẩn ngẩng đầu nhìn tôi, đáy mắt đen tối không rõ.

Sao hôm nay anh lại im lặng hơn bình thường?

Có lẽ là vì lần đầu tham gia liên hoan công sở, tôi không quá để ý.

Sau khi nâng ly uống cạn một hơi, thừa dịp mọi người không chú ý, tôi ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: "Trẻ vị thành niên, cấm uống rượu."

Không biết là vô tình hay cố ý, Bùi Tự Cẩn dùng chân cọ vào đầu gối tôi.

Tôi nhướng mày nhìn sang, Bùi Tự Cẩn giữ nguyên nụ cười: "Em thành niên hay chưa, chị không biết sao?"

Tên nhóc xấu xa này…