Chương 6

Buổi tối tôi rửa mặt xong, gõ cửa phòng Bùi Tự Cẩn.

Anh chỉ bật đèn đầu giường, trong phòng hơi tối.

"Sao không bật đèn?"

Bùi Tự Cẩn hắng giọng: "Nếu chị thích bật đèn...Cũng được."



Ý anh là sao?

Tối như vậy có thể thấy rõ cái gì?

Tôi tiện tay bật đèn lớn: "Anh chuẩn bị tâm lý trước đi, đây là một trận đánh lâu dài."

Nói xong tôi đưa lưng về phía anh khoanh chân ngồi xuống thảm trên mặt đất, lướt xem tài liệu tôi đã chuẩn bị sẵn trong điện thoại, đang muốn quay đầu bảo Bùi Tự Cẩn qua đây ngồi, vừa quay đầu lại đã trực tiếp hóa đá.

Chỉ thấy dưới ánh đèn sáng loáng, trên người Bùi Tự Cẩn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tay còn đang dừng ở lưng quần.

Một động tác muốn cởi hay không cởi, muốn cự tuyệt hay nghênh đón.

Thấy tôi nhìn anh, Bùi Tự Cẩn trong phút chốc đỏ mặt: "Đánh lâu dài...là bao lâu..."

Tôi: "..."

Không còn từ ngữ nào có thể hình dung tâm trạng của tôi lúc này.

Tôi dùng một phút đồng hồ nhanh chóng động não, cuối cùng cũng biết vấn đề nằm ở đâu.

Tôi hít sâu một hơi rống lên: "Là Phúc Thất! Không phải vợ chồng*! Thiết bị điện Phúc Thất, hạng mục ở công ty mà anh đang theo dõi!"

(*) Phúc Thất: Fú qī, vợ chồng: fūqī - phu thê. Phát âm gần giống nhau nên nam chính hiểu nhầm.

Bùi Tự Cẩn sững sờ tại chỗ, mặt đỏ thành gan heo.

Anh phẫn nộ mặc áo T-shirt vào, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi giới thiệu sơ lược nội dung hạng mục, sau đó bắt đầu nói tới trọng điểm:

"Anh đã theo hạng mục này đến cuối cùng, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng gần đây trong tổ của anh có người gây chuyện, trong khoảng thời gian này anh cần đến công ty, trấn an mọi người một chút."

Bùi Tự Cẩn có chút mờ mịt: "Trấn an như thế nào?

"Thì... Nói chút lời xã giao, nếu anh không biết, có thể lên mạng tìm vài video diễn thuyết xí nghiệp, học vài lý do thoái thác, chỉ cần ngày mai lừa gạt cho qua là được."

Bùi Tự Cẩn cái hiểu cái không gật gật đầu.

Ngày hôm sau tôi cố ý chọn quần áo cho Bùi Tự Cẩn, còn cùng anh đến công ty để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Xuyên qua cửa kính, chỉ thấy Bùi Tự Cẩn cau mày ngồi trước bàn dài trong phòng họp.

Rất tốt, không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào trên mặt đã thành công một nửa rồi.

Kế tiếp chỉ cần tùy tiện nói mấy lời xã giao như mọi người vất vả rồi là được, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đi pha cà phê, đi ngang qua phòng họp của bọn họ, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến một câu trầm thấp: "Tôi nói đến đây thôi, mọi người nghe hiểu thì vỗ tay."

Tôi đứng yên tại chỗ như bị sét đánh.

Cứng ngắc quay đầu nhìn sang, trong phòng họp một mảnh tĩnh mịch.