Chương 3

Tôi hít sâu một hơi: "Tôi vừa nói rồi, về mặt pháp lý thì là vậy, nhưng tình huống giữa chúng ta có chút đặc biệt."

Tôi tốn một tiếng đồng hồ để giải thích hình thức ở chung của chúng tôi, vốn tưởng rằng anh nghe xong sẽ khôi phục lại chút bình thường, không ngờ Bùi Tự Cẩn lại nhìn tôi với ánh mắt tỏa sáng, cười giảo hoạt nói: "Chị à, chị nhất định bị em lừa rồi."

Tôi sửng sốt: "Hả?"

Anh cởi mở lại hào phóng nói: "Con người của tôi, cho dù chênh lệch mười tuổi nhưng bản chất sẽ không thay đổi, sao tôi có thể kết hôn với người mà mình không thích chứ, lại còn ở cùng nhau, hơn nữa..."

Tôi: "Hơn nữa cái gì?"

Bùi Tự Cẩn lộ ra nụ cười trong sáng như thiếu niên: "Chị hoàn toàn là mẫu người mà tôi thích."

Cho đến bây giờ tôi mới thật sự tin rằng anh mang tâm hồn mười tám tuổi.

Rất đơn giản.

Bùi Tự Cẩn ở cùng tôi một năm tuyệt đối sẽ không lộ ra biểu tình này, hơn nữa cũng sẽ không thích tôi.

Thật ra thời gian sẽ thay đổi một người, đặc biệt là dưới tình huống các bên đều tạo áp lực.

Nhưng hiện giờ tôi cũng không biết giải thích với anh như thế nào, chỉ cười lấy lệ, bảo anh đi ngủ sớm một chút, lúc tôi chuẩn bị đứng dậy trở về phòng, Bùi Tự Cẩn đột nhiên đi qua bên cạnh tôi, giọng nói lành lạnh vang lên bên cạnh tôi: "Chúc chị ngủ ngon."



Khuôn mặt thế này lại nói một câu như vậy.

Rất phạm quy!

Tôi hít thở sâu mấy lần, chỉ hy vọng sau khi anh bình thường trở lại sẽ không cảm thấy xấu hổ.

Hơn mười một giờ, tôi sắp xếp xong tài liệu của công ty, đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tôi mở cửa, chỉ thấy Bùi Tự Cẩn ôm gối, đầu tóc lộn xộn đứng ở cửa phòng, vẻ mặt ủy khuất nhìn tôi: "Chị, tôi sợ."

Tôi: "..."

Anh nói chỉ cần nhắm mắt lại trước mặt sẽ xuất hiện hiện trường tai nạn xe cộ, căn bản không ngủ được, muốn trải đệm nằm dưới sàn trong phòng tôi.

Tôi chỉ vào sô pha: "Không cần trải đệm nằm dưới sàn, anh có thể ngủ ở đó."

Bùi Tự Cẩn ngoan ngoãn nằm lên.

Cho đến khi tôi tắt đèn, anh mở to mắt nhìn tôi: "Tôi muốn trải đệm nằm dưới sàn bên giường chị."

Tôi nhíu mày nhìn anh.

Anh giống như phạm sai lầm lập tức vùi mặt vào trong chăn: "Tôi đang nói mớ."

Thật là muốn cái mạng già này mà…

Tôi thở dài: "Lại đây đi, ở bên giường."

Bùi Tự Cẩn vội vàng từ sô pha nhảy xuống, sau khi lót đệm yoga ở bên giường của tôi liền trực tiếp ôm chăn nằm lên.

Bởi vì chuyện này, một đêm này tôi trở mình trằn trọc rất lâu vẫn không ngủ được, không dễ gì mới có cảm giác buồn ngủ lại muốn đi vệ sinh.