Chương 2

Bác sĩ nói anh bị chấn động não nhẹ, nhưng lâu như vậy vẫn chưa tỉnh lại, cho nên cần phải quan sát thêm.

Vì vậy, sau khi tôi gọi điện thoại báo bình an cho người nhà Bùi Tự Cẩn, bắt đầu chạy qua chạy lại bệnh viện và công ty.

Ngày Bùi Tự Cẩn tỉnh lại, trận mưa liên tục một tuần đã ngừng.

Ánh mặt trời chiếu vào, anh chậm rãi mở mắt ra, khi nhìn thấy tôi ngồi bên giường bệnh, mở to hai mắt không nhúc nhích.

Tôi vội vàng gọi bác sĩ, năm sáu bác sĩ vây quanh kiểm tra một vòng, cuối cùng xác định không có vấn đề gì.

Bác sĩ điều trị chính đặt ra một số câu hỏi tượng trưng:

"Cảm thấy thế nào?"

Bùi Tự Cẩn: "Rất tốt."

Bác sĩ: "Có buồn nôn không?"

Bùi Tự Cẩn: "Không có."

Bác sĩ duỗi ra một ngón tay: "Đây là số mấy?"

Bùi Tự Cẩn: "Một."

Bác sĩ: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

Bùi Tự Cẩn: "Mười tám."

Bác sĩ: "Được rồi, cậu ấy không còn... Cậu nói gì?"

Tất cả mọi người trong phòng bệnh kinh ngạc nhìn về phía Bùi Tự Cẩn, đương sự lại cau mày: "Làm sao vậy?"

Bác sĩ khó mà tin được lại chỉ vào tôi: "Cô ấy là ai?"

Bùi Tự Cẩn nhanh chóng quét mắt nhìn tôi một cái, đỏ mặt cúi đầu: "Chị xinh đẹp."

Tôi: "???"

Tô vô cảm nói: "Không phải anh ấy bị ngốc rồi đấy chứ?"

Bác sĩ cười gượng hai tiếng: "Chờ chúng tôi làm thêm một bước kiểm tra."

Làm thêm một bước kiểm tra, sau đó…

Không có sau đó.

Bất kì kết quả kiểm tra nào của Bùi Tự Cẩn đều không có vấn đề, nhưng anh vẫn tin chắc mình mười tám tuổi.

Bác sĩ giải thích rằng có thể va chạm mạnh đã gây ra rối loạn trí nhớ, bảo tôi đưa anh về nhà, ở trong môi trường quen thuộc một thời gian ngắn, nói không chừng sẽ có chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng sau khi tôi đưa Bùi Tự Cẩn về nhà, tôi mới phát hiện, phiền toái còn nhiều hơn tôi nghĩ.

Tôi lần lượt giới thiệu cho anh hoàn cảnh trong nhà:

"Đây là phòng bếp."

Anh: "Wow, chị thật lợi hại, còn biết nấu cơm."

Tôi: "...Bình thường là anh làm."

Anh buột miệng nói ra: "Vậy nhất định là học vì chị rồi."

Tôi dừng lại, nhìn anh một cái, anh tỏ vẻ tự nhiên đánh giá xung quanh.

Giống như câu nói kia không phải anh nói.

Tôi dẫn anh đi xem phòng khách xong rồi lại đến phòng ngủ, Bùi Tự Cẩn đứng ở cửa phòng của mình rơi vào trầm tư: "Chờ chút đã, tôi có một kết luận."

Tôi khoanh tay nhìn anh.

Bùi Tự Cẩn: "Chúng ta kết hôn rồi?"

"Trên pháp luật thì là vậy."

Bùi Tự Cẩn lộ ra biểu tình ủy khuất: "Nhưng tình cảm của chúng ta đã tan vỡ rồi đúng không? Đã chia phòng ngủ rồi."

Tôi: "..."

Anh bạn này, xin anh đừng như vậy.

Làm nũng ngại ngùng quá đi.