Chương 1

Tám giờ sáng, lúc tôi từ trong phòng đi ra, Bùi Tự Cẩn vừa mới từ trên máy chạy bộ xuống.

Anh lau mồ hôi thuận miệng hỏi: "Ồn đến em à?"

"Không có, phòng em có cách âm."

Tôi ở trong phòng bếp nướng bánh mì, thấy Bùi Tự Cẩn chuẩn bị đi tắm, liền thuận miệng hỏi: "Em giúp anh hâm nóng ly sữa nhé?"

Anh liếc nhìn thời gian, gật gật đầu: "Cảm ơn."

Ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ thủy tinh, ánh sáng dịu dàng rơi trên gò má người đàn ông.

Không thể phủ nhận, anh rất đẹp trai.

Mọi người đều hâm mộ tôi có người chồng hoàn hảo như vậy, nhưng không ai biết, chúng tôi chỉ là kết hôn theo nhu cầu, bởi vì thân phận đã kết hôn có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức.

Có giấy chứng nhận kết hôn thì là vợ chồng sao?

Tôi cảm thấy chúng tôi giống bạn cùng phòng hơn.

Căn nhà hai trăm mét vuông, chúng tôi đều có không gian riêng, anh lắp đặt sửa sang cho anh, tôi lắp đặt sửa sang cho tôi.

Có thời gian thì cùng nhau ăn một bữa cơm, không có thời gian thì thậm chí cả ngày cũng không gặp mặt lần nào.

Bùi Tự Cẩn đến công ty trước, chúng tôi làm việc cùng một chỗ, nhưng đã ước định không bao giờ đi chung với nhau.

Lúc tôi ra cửa muộn mười lăm phút, nhìn thấy trước cửa treo một chiếc ô, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên, trời vốn trong xanh bỗng nhiên âm u.

Bùi Tự Cẩn rất cẩn thận.

Tôi thường nghĩ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cứ tiếp tục như vậy cũng không tệ.

Ai ngờ rất nhanh sau đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thời tiết hôm nay rất lạ.

Buổi sáng mặt trời còn lên cao rực rỡ, đột nhiên nổi sấm sét đổ mưa, trên xe đang phát sóng tin tức thời tiết khác thường, còn nhắc nhở phía trước xảy ra tai nạn giao thông.

Tôi đang định đi đường vòng, một số điện thoại lạ đột nhiên gọi đến.

Tôi không suy nghĩ nhiều, tiện tay nhận cuộc gọi: "Alo, xin chào."

Bên kia rất ồn ào, còn kèm theo tiếng còi xe cứu thương: "Cô có phải là Giang Chi, người nhà của Bùi Tự Cẩn không?"

Trong lòng tôi thoáng cái lộp bộp: "Là tôi."

"Anh Bùi xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng ở đường Trường An, hiện giờ đang trên xe cứu thương đến bệnh viện trung tâm, phiền cô mau tới đây một chuyến!"

Trong điện thoại di động vội vã nói, tôi liếc mắt nhìn thấy một chiếc xe cứu thương lướt qua bên cạnh tôi.

Ngay sau đó một tia sét theo bầu trời tách ra, phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt.

Không kịp nghĩ nhiều, tôi nhanh chóng quay đầu đi theo đến bệnh viện trung tâm.

Bùi Tự Cẩn không có ngoại thương nghiêm trọng, nhưng đầu bị đυ.ng trúng, hôn mê bất tỉnh.