Anh em Bạch Gia - Chương 7

Dương Khởi hơi luống cuống tay chân, chỉ có thể hành động dựa theo phản ứng của cô, đúng lúc cô lại đưa tay về phía hắn ta, hắn ta bèn ngây ngốc đưa tay giữ lấy cánh tay cô. Cô đứng dậy, nhìn thấy Lưu Hạo và Bạch Dục đang ngồi phía sau lập tức bị thu hút, hướng mắt nhìn về phía bọn họ.

Bất ngờ nghe “roẹt” một tiếng, váy đồng phục phía sau mông của cô gái bị xé rách toạc, lộ ra qυầи ɭóŧ trắng tinh cùng bờ mông mềm mại quyến rũ. Bạch Dục còn liếc thấy dươиɠ ѵậŧ ở thân dưới của Lưu Hạo đã cứng lên!

Dựa vào lực quán tính từ động tác của Ngôn Ngôn, Dương Khởi ôm lấy eo cô, thiếu nữ trong l*иg ngực áp sát vào người hắn ta, tay chạm vào l*иg ngữ hắn, đôi mắt trong veo chăm chú nhìn hắn.

Dương Khởi sửng sờ. Bạch Dục đang im lặng ngồi phía sau không biết lại phát bệnh quái gì, xông tới cởi chiếc áo khoác đồng phục trên người mình ra nhanh chóng buộc lên quanh eo Ngôn Ngôn.

Bạch Dục nhanh chóng kéo cô ra khỏi l*иg ngực Dương Khởi, bực bội mở miệng:

- Đưa cô ta về nhà trước đã.

Đưa cô ta về nhà?

Dương Khởi nhìn Lưu Hạo đầy hoang mang:

- Nhà bọn họ ở cùng một hướng sao?

Lưu Hạo khó chịu đáp:

- Có quỷ mới biết!

Dươиɠ ѵậŧ hắn ta đã cứng tới mức nào rồi đây! Chết tiệt!

Nhắm mắt lại, Lưu Hạo thò tay vào trong quần đồng phục của mình, bắt đầu rêи ɾỉ phát tiết.

“Đinh! Độ hảo cảm của mục tiêu nhiệm vụ Bạch Dục +20, độ hảo cảm hiện tại: -20/100.”

Ồ, du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ như vậy sao?

Ngôn Ngôn len lén nhìn Bạch Dục chỉ lo đi một mình phía trước, hỏi:

- Chú Ngô đâu? Mẹ nói ông ấy sẽ đưa đón chúng ta đi học.

Bạch Dục quay đầu lại trừng mắt với cô:

- Ai là mẹ của cô!

Sau đó thấy dáng vẻ cắn chặt môi buồn bã của cô, anh lại mất tự nhiên mà sải nhanh bước chân, đi mất.

Ngôn Ngôn nhìn theo bóng dáng dần biến mất của thiếu niên, dáng vẻ đáng thương vừa rồi lập tức biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt không thèm để tâm.

“Đinh! Độ hảo cảm của mục tiêu nhiệm vụ Dương Khởi +20, độ hảo cảm hiện tại: 20/100.”

“Đinh! Độ hảo cảm của mục tiêu nhiệm vụ Lưu Hạo +10, độ hảo cảm hiện tại: 10/100.”

Hai người này cũng là mục tiêu công lược sao? Ngôn Ngôn vừa đi vừa nghĩ.

...

Về đến nhà lớn của nhà họ Bạch, phòng khách cực kỳ trống vắng, Ngôn Ngôn đi vào phòng bếp bên cạnh phòng khách thì thấy thím Hà có để lại một tờ giấy nhắn trên tủ lạnh, viết rằng hôm nay mẹ Bạch có hẹn trước với các chị em phu nhân khác đi làm tóc, hôm nay bà cũng xin nghỉ nên tối nay sẽ không nấu cơm, trong tủ lạnh có đồ ăn đã nấu sẵn, có thể cho vào lò vi sóng hâm nóng lại, ngoài ra còn dặn nếu đại thiếu gia trở về thì đừng để bụng đói làm việc.

Bạch Phong Đường bận tới mức mỗi lần về nhà thì chỉ có thể vội vàng vào phòng ngủ hoặc thư phòng. Thím Hà là đầu bếp do nhà họ Bạch thuê về, khẩu vị của tất cả mọi người trong nhà đều thích đồ ăn Trung Quốc, vì vậy họ chưa bao giờ mời những đầu bếp nổi tiếng cao cấp từ nước ngoài về. Thím Hà rất am hiểu những món ăn gia đình, chiều được khẩu vị khó tính của ba anh em nhà này, họ luôn không thích hương vị do những đầu bếp khác làm ra.