Chương 18: Khóa Bị Đổi (2)

Nhóm Dịch 1 0 2

Hạ Đào theo trí nhớ đi về phía tây, khi nhìn thấy sân nhỏ không xa, cô lập tức sáng mắt, sân được bao quanh bởi những bức tường cao, khác với những bức tường đất bình thường, đó là loại tường được sơn vôi và lợp ngói, dưới sự bao phủ của những cây tre xanh tạo nên một cảm giác yên bình và tĩnh lặng.

Bên phải sân là một rừng tre nhỏ, còn phía sau có thể nhìn thấy những ngọn núi xanh kéo dài, dù còn cách khá xa, nhưng chỉ nhìn như vậy thôi cũng khiến người ta cảm thấy tâm thần thoải mái.

Tâm trạng của Hạ Đào dần trở nên phấn khích.

Ban đầu cô còn tưởng rằng sân nhỏ trong ký ức của nguyên thân đẹp như vậy, là do trí nhớ đã được tô điểm, nhưng bây giờ nhìn lại, thì không phải vậy, sân nhỏ do cha Hạ tự thiết kế, quả thực đẹp hơn nhiều biệt thự cổ phong đời sau.

Hạ Đào chạy đến cổng sân, đang định lấy chìa khóa mở khóa, thì phát hiện có điều không ổn…

Sao ổ khóa này lại mở rồi?

Hạ Đào nhíu mày, giơ tay mở cửa.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, bốn mắt nhìn nhau.

Người bên trong ngạc nhiên nhìn Hạ Đào bên ngoài cửa: "A Đào, sao con lại đến đây?"

Hạ Đào liếc nhìn cây chổi trong tay người phụ nữ, từ từ nở nụ cười ngọt ngào: "Con về xem quả lựu chín chưa."

Cô nói xong, không chút để ý đi vào, làm nũng với người phụ nữ: "Dì, dì tốt quá, lần trước con đến, con thấy sân này sạch sẽ, còn đang thắc mắc, hóa ra là dì dọn dẹp, dì nghỉ ngơi một chút, phần còn lại để con quét nhé."

Người phụ nữ tránh được tay Hạ Đào, cười nói, vỗ đầu Hạ Đào, trách móc: "Con bé này sức yếu, sân này toàn là lá rụng, con quét không được đâu. Đúng rồi, sáng quên bảo Quả Quả đưa bánh bao cho con rồi, chắc giờ con đói lắm, mau đi hái quả lựu của con đi, vừa rồi dì thấy rồi, có mấy quả chín đỏ rồi, còn định hái về cho các con, bây giờ vừa hay, con mèo háu ăn này tự đi."

"Vậy con đi nhé, dì vất vả rồi~"



"Ừ, hái nhiều một chút, kẻo rơi xuống cho chim mổ."

"Vâng."

Dưới sự chú ý của người phụ nữ, Hạ Đào cười tủm tỉm đi về phía cây lựu ở bên trái gần tường sân, hái được mấy quả lựu đỏ tươi rồi dùng vạt áo bọc về.

"Chỉ hái có mấy quả này thôi sao?" Người phụ nữ nhìn thấy, hơi thắc mắc tại sao không hái nhiều hơn.

Hạ Đào: "Con chỉ hái mấy quả này thôi, có người muốn ăn thì để người đó tự nghĩ cách đi."

Người phụ nữ nghe vậy, sửng sốt một chút, bật cười lắc đầu: "Con bé này, sao lại còn giận chị họ con, thôi, lát nữa dì đi về hái ít về, trưa con về nhà ăn cơm chứ?"

Hạ Đào gật đầu, cười tươi nói: "Vâng, con bây giờ về ngay..."

Cô nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn sụp xuống, chu môi: "Không được, con không thể về sớm như vậy, hôm nay chú Tiết còn nói với con, bảo con đừng chạy lung tung nữa, nếu không thì dì giúp con mang lựu về nhé, con đợi đến giờ rồi về, đúng rồi, dì ơi, trưa ăn gì vậy?"

Người phụ nữ gật đầu: "Được, con để đây đi, ăn đậu cô ve xào mì, đến giờ thì về ngay nhé."

"Vâng, vậy dì, con đi trước nhé."

Hạ Đào đặt quả lựu xuống đất, lại nhặt một quả lớn nhất mang theo, đi về phía cổng lớn, nhưng đi được nửa đường, đột nhiên quay lại, đi thẳng về phía nhà chính.

Người phụ nữ vội vàng mở miệng hỏi: "Sao vậy?"

Hạ Đào dừng lại, có chút ngượng ngùng nói: "Con nhớ trước đây bố con có rất nhiều sách, con muốn chọn mấy quyển mang về."