Chương 7

Lúc Lạc Dương tỉnh lại cảm giác đầu có chút đau, phản xạ có điều kiện mà duỗi tay đi ôm người vợ nằm bên cạnh, nhưng lại ôm vào khoảng không.

Trong lòng Lạc Dương căng thẳng, trong đầu mơ mơ màng màng hiện lên màn làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt vào đêm hôm qua, nhưng ngay sau đó lại nhớ tới hình như vợ phải chiều nay mới trở về, chẳng lẽ là chính mình quá nhớ cô mà làm một giấc mộng xuân?

Đã rất nhiều năm chưa từng mơ một giấc mơ như vậy rồi, hắn tự giễu mà cười cười, chẳng qua cũng coi như là một giấc mộng đẹp.

Lạc Dương vẫn giống như thường ngày bắt đầu một ngày công tác mới, huấn luyện, phê duyệt đơn nghỉ phép, mở cuộc họp, làm tất cả theo trình tự, chờ đến 9 giờ tối kết thúc một ngày công tác thì về khu ở của người nhà mới phát hiện vợ đi công tác đã trở lại.

Hành lý còn không kịp dọn dẹp xong, vợ anh còn chưa kịp đổi quần áo đã ghé lên mép giường ngủ rồi, có lẽ là mấy ngày qua làm việc quá mệt mỏi.

Lạc Dương không đành lòng đánh thức vợ dậy, liền nhẹ nhàng ôm cô lên, để cô nằm hẳn lên giường, đắp chăn cho cô, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt.

Rửa mặt xong trở về, Lạc Dương lên giường hôn lên cái trán của vợ, sau đó liền tính tắt đèn ngủ.

Đột nhiên di động vang lên tiếng nhắc nhở có tin nhắn, Lạc Dương cầm lấy, nhìn xem, là con gái của lữ đoàn trưởng.

Lạc Dương còn nhớ đối phương tên là Âu Dương Nhuế, ngày hôm qua trên bàn tiệc từng gặp mặt một lần.

“Đại đội trưởng Lạc, làm phiền anh kết bạn với em, em có chút việc muốn nói với anh, tên trên mạng của em là XXX.”

Thấy giọng nói của đối phương rất khách khí, Lạc Dương cũng không có nghĩ nhiều, lập tức kết bạn với nàng, đối phương lập tức nhắn tin cho hắn.

“Chào anh, đại đội trưởng Lạc, chúng ta khi ở trên bàn tiệc đã từng gặp qua!” Đối phương nói với giọng điệu tiêu chuẩn của một cô gái trẻ.

Lạc Dương trả lời: “Chào cô, xin hỏi có chuyện gì không?”

“Ngượng ngùng quá, em có một thứ đánh rơi ở nhà anh, xin hỏi khi nào em có thể đến lấy vậy?”

Lạc Dương không hiểu ra sao: “Ở nhà tôi sao? Là thứ gì?”

Cô gái gửi một tấm hình cho hắn, là một qυầи ɭóŧ ren màu hồng nhạt.

“Cái này này, tối hôm qua lúc em đi về không tìm được nó, lúc đấy anh ngủ rồi nên không dám bật đèn lên, sợ làm phiền đến anh đấy…” Giọng nói của cô gái rất bình thường, phảng phất như đang làm nũng với bạn trai mình.

Mà đầu óc của Lạc Dương giống như ù lên một cái, ngay sau đó cả người đều khẩn trương lên.

Tối hôm qua? Qυầи ɭóŧ? Trong đầu đột nhiên hiện lên màn làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt đêm hôm qua cùng tiếng rêи ɾỉ của một người phụ nữ, chẳng lẽ đó không phải là mơ?