Chương 10

Chân Tư Vũ ngồi ở quán cà phê đối diện kí túc xá đợi Diệp Hà đến.

Mặc dù trong tay cô có điện thoại, bên cạnh có một quyển sách và một cốc cà phê. Có hàng vạn cách để tống cổ thời gian nhưng cô lại chẳng thể tập trung được. Cứ một lúc cô lại nhìn về phía cửa, đợi cô ấy xuất hiện.

Trên cửa chính có chuông, chỉ cần có khách đi vào nó sẽ vang lên một chuỗi âm thanh ngắn thanh thoát như bày tỏ sự chào mừng.

Tiếng nói chuyện, tiếng lật sách, thậm chí là âm thanh đồng hồ phát ra khi kim đồng hồ chạy đến số đúng dường như cũng bị kéo dài ra.

20 phút trôi qua.

Chân Tư Vũ đã có chút không kiên nhẫn. May mà cuối cùng cô cũng nhìn thấy cô ấy đi đến sau tấm cửa kính của quán cà phê.

Diệp Hà, vẫn như mọi ngày xuất hiện hoàn hảo với bất cứ phong cách nào mà cô ấy theo đuổi. Hôm nay cô ấy lựa chọn phong cách dịu dàng một chút với quần jean và áo phông trắng. Kiểu tóc và cách trang điểm nhẹ nhàng phù hợp tiêu chuẩn về mối tình đầu.

Cô ấy vào cửa liền nhìn thấy cô. Cô ấy cười rất tươi và vẫy tay, cô cũng cười đáp lại.

Khi Diệp Hà đi đến gần hơn, cô để ý thấy trên trên quần cô ấy có mấy vết xước bám bụi mới hỏi:

" Cô, vừa ngã à?"

Diệp Hà nhìn xuống chân mình, vội vàng đưa tay ra phổi nhưng vẫn không hết. Cô ấy xoa xoa cổ, có chút ngại ngùng.

" Không cẩn thận bị ngã."

" Đều bao nhiêu tuổi đầu rồi...Không sao chứ?"

Lời nói của Chân Tư Vũ khiến cho Diệp Hà muốn đương trường độn thổ xuống đất cho xong, mặc cho việc được cô ấy quan tâm khiến cô rất vui. Lương tâm của cô nhảy lên bôm bốp vì cái lời nói dối không đáng bao nhiêu này.

" Không sao, không sao..."

" Xin lỗi chị, chỗ em đang ở cách nơi này hơi xa nên đến muộn một chút. Chị chờ lâu rồi phải không. Chúng ta đi thôi."

Chân Tư Vũ suy tư về vết bẩn, luôn có cảm giác không đúng lắm.

Họ trả tiền và rời đi.

Thành phố về đêm, ồn ào náo nhiệt.

Xung quanh kí túc xá của trường đại học là phố ẩm thực đan xen lẫn nhau. Vào buổi tối, những con phố sáng đèn và nhộn nhịp với đủ loại người và mùi hương.

Tối đói ư, không sao cả. Luôn có nơi này chờ đợi bạn.

Họ vào một quán nướng nằm ở trong con ngõ nhỏ với tên gọi là Hữu Hương. Chân Tư Vũ được đồ tham ăn Phương Trường Nhật giới thiệu cho nơi này. Sau đó Phương Trường Nhật cũng đem nơi này giới thiệu cho Diệp Hà.

" Hai vị đến hai người?"

" Một bàn. Cảm ơn."

" Mời quý khách lên lầu." Diện tích của quán không lớn, phục vụ chỉ có ba người, đón tiếp họ lần này là một chàng trai cao gầy với nụ cười hài hước.

Tầng hai so với tầng một thì yên tĩnh hơn khá nhiều, ánh đèn vàng nhạt cùng thiết kế bằng gỗ làm cho mọi thứ phá lệ cổ xưa.

" Hai vị muốn dùng gì?"

Cậu bạn phục vụ xoa xoa tay hỏi.

" Một phần nướng truyền thống, cay tầm trung. Nước sốt chọn loại không cay. Hai trà đào."

Chàng trai nhanh nhẹn ghi lại yêu cầu, sau đó nói họ đợi trong chốc lát rồi chạy mất.

Chưa có việc gì để làm, hai người họ ngồi một chỗ nhìn nhau. Nói chính xác là Diệp Hà nhìn Chân Tư Vũ, còn Chân Tư Vũ thì cảm thấy quá mức vô lễ nếu như mở điện thoại ra chơi.

" Chuyện hôm nay...cảm ơn cô."

Lúc người viết bài nói xấu cô đăng tâm thư xin lỗi, Phương Trường Nhật đã lập tức đưa điện thoại cho cô. Lúc đó Phương Trường Nhật còn tấm tắc.

" Tôi là bạn bà mà thiếu nữa còn tin. Sao tự dưng hắn ta đăng bài xin lỗi nhỉ?"

Cô có cảm giác ai đó đang giúp mình, khi biết đó là Diệp Hà, cô ngược lại không cảm thấy kì lạ.

Cô ấy cười cười, có chút ngại ngùng.

" Em không thích người khác nói thế về chị...Nếu lần sau còn gặp chuyện như vậy, em sẽ thay chị xử lí."

" Không cần làm đến mức vậy đâu. Dù sao...đều là thứ người ta viết bừa, không để ý là được rồi."

" Không được!" Diệp Hà lập tức nói. Chân mày của cô ấy nhíu lại thành những nếp gấp thể hiện sự khó chịu.

Nhưng sau đó, cô ấy dường như cảm thấy mình phản ứng có phần hơi quá, lập tức sửa lại cách nói chuyện:

" ...Em không thích những gì những người đó nói...Nó làm em không học được..."

Cách cô ấy nói chuyện cùng diện mạo hôm nay hoàn hảo khiến cho Chân Tư Vũ cảm thấy mình đang bắt nạt trẻ con, còn là một đứa trẻ xinh đẹp khả ái.

Tội lỗi, tội lỗi.

" Chị không cần để ý đâu. Em sẽ cẩn thận giải quyết những người đó."

Có một người sẵn sàng vì mình mà giải quyết những việc rắc rối xung quanh, không cảm thấy gì thì hoàn toàn là giả.

Cảm giác đó đột ngột đến, phức tạp và khó lòng miêu tả.

Nó khiến cô rối bời, không thể rời mắt khỏi cô ấy....

Giống như, rung động....

" Cảm ơn em, Diệp Hà."

" Đồ ăn đến rồi. Mời quý khách."

Giọng nói cao vυ"t của anh chàng phục vụ vang lên.

Từng đĩa đồ ăn được xếp nhanh lên cho đến khi đầy bàn.

Cô ấy buộc tóc lên cao bằng dây buộc cột ở tay, nhanh nhẹn làm phần công việc của mình - đặt thịt lên nướng.

Nhìn dáng vẻ bận rộn và cẩn thận để không khiến thịt cháy của cô ấy, cô đột ngột nghĩ đến lúc trước, họ cũng từng đơn độc ngồi ăn đồ nướng với nhau.

Thời gian làm mọi thứ thay đổi thật nhanh, họ từ "tình địch" trở thành bạn bè.