Chương 19: Khách khí

Nhưng Nhị sư tỷ đã không khách khí nói: “Đúng vậy, ngay từ đầu đều là lỗi của cô.”

Mọi người: ...

Đúng thế!

Chúng ta không thể nói về điều này nữa.

Thế là các sư huynh vội vàng chuyển chủ đề bằng cách thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi vào sâu trong bí cảnh.

Nơi này linh khí dư thừa nên cỏ mọc rất bất thường.

Vừa đi ta vừa vung kiếm quét xung quanh, sợ rằng có con rắn nào đó sẽ bất ngờ nhảy ra.

Nhưng đột nhiên, ta bị hụt chân và ngã xuống đất.

“Á! Á!”

Những tiếng la hét bắt đầu vang lên.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều biến khỏi mặt đất một cách bí ẩn.

Giống như bị đám cỏ này ăn mất vậy.

Trời đất quay cuồng.

Ta ngã đập mạnh mông xuống đất.

Sau khi vất vả đứng lên, ta bắt đầu hoảng sợ.

Nơi này tối tăm, có lẽ là bên dưới lòng đất. Có rất nhiều người ngã xuống đây, nhưng ta không biết họ là ai.

Chẳng lẽ đây là nơi bí mật bên trong bí cảnh?

Mọi người đều đã nhận thức tình huống lúc này.

Ai cũng lộ ra vẻ tham lam và đề phòng lẫn nhau.

Người tu tiên, ai mạnh thì kính, việc họ lập mưu g.i.ế.t người để đoạt bảo vật không phải là hiếm.

Đầu ta có chút nhức nhức.

"Ưm?"

Tiểu Lục tỷ tỷ cũng ngã xuống đây.

Nhưng tỷ ấy cảnh giác hơn ta. Khi ngã xuống đất thì thanh kiếm của tỷ ấy cũng đã ra khỏi vỏ.

Lúc nhìn thấy ta, tỷ ấy rất ngạc nhiên: “Sao muội cũng rơi xuống đây vậy?”

"Nhanh tới chỗ tỷ."

Tiểu Lục tỷ tỷ che chắn ở trước mặt ta, tay cầm kiếm phòng bị.

Tỷ ấy nheo mắt nhìn sang đây: “Có gì đó không đúng.”

Lời còn chưa dứt, cách đó không xa đã có người hét lên.

Chính là lúc này! Giờ không ra tay thì khi nào mới ra?

Da đầu ta tê dại, cả người nổi da gà.

Nhưng xung quanh tối đen, chỉ có thể nghe thấy tiếng kiếm va vào nhau.

Nhiều người hoàn toàn biến mất trong bóng tối.

May mắn thay, Tiểu Lục tỷ tỷ luôn bình tĩnh và mạnh mẽ.

"Chúng ta đều là tu sĩ đồng đạo."

Tỷ ấy hét lên, âm thanh truyền đi rất xa: "Cần gì ở đây c.h.é.m g.i.ế.t lẫn nhau?"

Nhưng tất cả những gì tỷ ấy nhận được chỉ là những tiếng kêu thảm thiết.

Tiểu Lục tỷ tỷ ngưng thần lắng nghe và phát hiện nơi này có rất nhiều người, vô cùng hỗn loạn.

Nhưng chúng ta khi đến đây đâu có nhiều người như thế?

Hơn nữa, phần lớn đều là người cùng một tông phái, thân thiết như huynh đệ, sao có thể c.h.é.m g.i.ế.t nhau?

Một suy đoán đáng sợ chợt xuất hiện.

Nơi này đã sớm có mai phục và chỉ chờ chúng ta ngã xuống mà thôi.