Chương 39: Không Rét Mà Run

"Lẫm Ngũ, đưa hắn xuống suối vàng!" Một câu nói, nhẹ tựa lông hồng.

Một lời nói ra, khiến người người choáng váng, lòng run rẩy.

"Vân Xuân, ngươi to gan!" Thái hậu kinh sợ.

"Vương gia, không thể!" Hoàng hậu kinh hãi.

"Vương gia, không cần..." Trang phu nhân sợ hãi kêu.

Ánh mắt Hoàng thượng lóe qua cái gì đó!

Trong điện hoàn toàn kinh hãi, giọng lúc kinh hãi cũng trở nên lành lạnh, phập phồng phập phồng. Nhưng Lẫm Ngũ chỉ nghe được một câu phân phó của Trạm vương.

Giơ tay, ánh sáng lạnh hiện ra, tra kiếm khỏi vỏ, nhắm thẳng vào Trang Uẩn không chút do dự, tràn đầy sát khí đến độ khiến người ta hít thở không thông. Tâm hồn tan nát!

"Hoàng thượng..." Hoàng hậu cầu cứu.

"Phượng vệ..." Thái hậu trực tiếp cho gọi ám vệ.

Trang phu nhân bị dọa đến mộng mị, nếu bây giờ bảo nàng phải phản ứng... vậy chỉ có thể là sợ bón ra quần!

Lẫm Ngũ đánh ngã toàn bộ Phượng vệ, mắt thấy lưỡi kiếm đã sắp tới lấy thủ cấp của Trang Uẩn. Hoàng thượng giống như vừa hồi phục lại tinh thần, vội mở miệng vàng ra: "Xuân Nhi, không thể!"

Hoàng thượng vừa nói, Trạm vương liền đáp ứng: "Vậy thì dừng tay đi!"

Kỷ luật nghiêm minh, Trạm vương vừa dứt lời, Lẫm Ngũ liền lập tức thu tay lại!

Vô cùng dứt khoát!

Vô cùng lưu loát!

Vô cùng phối hợp!

Vô cùng... khiến người khác phiền muộn! Đáng hận!

Hoàng thượng nhìn về phía Trạm vương, nhịn không được nghiến răng, hỗn trướng này lại trêu đùa hắn!

Vân Xuân nhất mực "nghe lời", khiến bất mãn bực mình trong lòng Thái hậu dành cho Vân Xuân mười phần, thì lúc này đã chuyển sang cho Hoàng thượng hết tám chín phần.

Rõ ràng Hoàng thượng hắn vừa mở miệng là có thể làm Trạm vương thu tay lại, nhưng hết lần này tới lần khác hắn chỉ biết ngẩn người, lâu như vậy mới lên tiếng.

Như thế, sự tình lập tức thay đổi.

Rõ ràng là Trạm vương làm, nhưng cuối cùng lại biến thành Hoàng thượng hắn không biết quản đệ đệ. Đúng là tốt, tốt...

Lẫm Ngũ dừng tay, mạng Trang Uẩn được bảo toàn. Theo hành động buông tha của Lẫm Ngũ, nguy hiểm qua đi, Trang phu nhân thả lỏng trái tim, nhưng người căng thẳng khi nảy không chỉ có một, còn có Hoàng hậu đau tim và Thái hậu trước mắt từng trận biến màu đen nữa.

"Xem ra sắc mặt mẫu hậu không tốt lắm, có chỗ nào không thoải mái sao?" Nhìn sắc mặt xanh xao của Thái hậu, Trạm vương nhẹ nhàng quan tâm.

Tác dụng của lời quan tâm là dùng để chọc điên người khác.

Thái hậu cũng không nhìn Trạm vương nữa, miệng mân thành một đường thẳng, lục phủ ngũ tạng chỗ nào cũng ẩn ẩn đau.

Không nghe trả lời, Trạm vương đảo mắt nhìn sang Hoàng thượng, ôn hòa nói: "Hoàng huynh dự định xử trí Trang Uẩn thế nào?"

Vừa nghe, Cố đại phu nhân đầu váng mắt hoa, sắc mặt Hoàng hậu lập tức lại kéo căng, da mặt Thái hậu run rẩy.

Hoàng thượng run run khóe miệng kéo ra một độ cong quỷ dị, nhưng nháy mắt đã khôi phục lại như thường, quang minh chính đại hỏi: "Lời này của Trạm vương có ý gì?" Giả bộ hồ đồ.

Trạm vương nhìn Hoàng thượng, tư thái lười biếng, thần sắc ôn hòa, không chút tức giận: "Trang Uẩn vào cung rõ ràng là để cáo trạng, nhưng hắn lại nói với bản vương là đến thăm Thái hậu. Một người vừa có cái miệng nói bậy không đáng tin, vừa thầm bất mãn với hoàng thất như thế, chẳng lẽ hoàng huynh không trừng trị sao?"

"Chuyện này..."

"Nhưng nếu hoàng huynh cảm thấy việc khi dễ bản vương, lợi dụng Thái hậu là việc có thể tha thứ được, không cần ban tội. Vậy thì..."

Trạm vương còn chưa nói xong, đột nhiên bị tiếng kinh hô của Hoàng hậu cắt dứt.

"Mẫu hậu, mẫu hậu, ngài làm sao thế?"

Ở ngay thời khắc Trạm vương gây sự, Hoàng thượng lộ vẻ mặt khó xử, Thái hậu vừa khéo lại té xỉu!

"Lý Đức, mau truyền thái y!" Hoàng thượng nhìn Hoàng hậu đang vô cùng lo lắng, Thái hậu ngất xỉu, đôi mắt âm trầm nhìn thấu lòng người, thần sắc khó lường!

Lý công công lĩnh mệnh lập tức rời đi, mới đi ra khỏi đại điện, hắn liền thở phào ra một hơi, trên dưới toàn mồ hôi lạnh. Lần này Trang Uẩn còn may mắn!

Phải nói Trang Uẩn thật là không biết thức thời, nữ nhi hắn gây ra tai họa, Trạm vương còn chưa ra tay trừng trị, hắn lại dám xuân phong đắc ý trước một bước. Đây không phải tìm chết thì là gì?

Sau lần này, con đường làm quan cùng mạng nhỏ, cái gì nhẹ cái gì nặng, nếu còn không biết chọn, vậy hắn chỉ có con đường chết.

--------

Trên trang.

"Trang đại nhân, Trang phu nhân tiến cung nói Trạm vương làm việc quá đáng. Kết quả lại bị Thái hậu khiển trách. Nhưng Thái hậu cũng bởi vì Trang gia mà đổ bệnh."

"Thái hậu bị bệnh, Trạm vương giận dữ, Trang Uẩn bị đánh thành trọng thương. Hắn bị Hoàng thượng giáng xuống ba cấp quan, phạt rời kinh, ba ngày sau chuyển công tác xuống Kinh Châu làm việc. Trang phu nhân không biết dạy con, hành vi không ngay thẳng, bất kính bất hiếu với Thái hậu, bị phạt phải trông coi từ đường ba năm, tự xem xét và sửa đổi lại mình."

Dung Dật Bách nói xong, Dung Khuynh cảm thán: Trạm vương ra tay chắc chắn không thể nhẹ nhàng như mây gió.

"Nhưng... quan trọng nhất vẫn là kết quả của Trang Thi Nghiên."

Dung Khuynh mắt lóe lên ánh sáng: "Nàng có được danh phận đúng không?"

Dung Dật Bách nhướn mày: "Đúng vậy, nàng được Trạm vương phong làm Trắc phi!"

"Quả nhiên là vậy!"

"Ngươi đoán được hết rồi sao?"

Dung Khuynh cười cười: "Lúc trước bị Trang tiểu thư bỏ thuốc, Trạm vương còn tha thứ được. Huống chi đây chỉ là một câu nói ghen tuông bình thường, Trạm vương tất nhiên cũng sẽ không quá so đo. Trạm vương là người biết thương hoa tiếc ngọc. Thái hậu còn đặc biệt bảo vệ Trạm vương như vậy, Trạm vương sao có thể cư xử nhẫn tâm với Trang tiểu thư được."

Nói rất dõng dạc, rất tinh diệu. Đáy mắt Dung Dật Bách xẹt nhanh qua gì đó, gật đầu: "Ngươi nói không sai!"

Dung Khuynh nhẹ cười, đôi mắt sắc bén thâm sâu.

Ban đầu Dung Khuynh cũng cho rằng Trạm vương muốn để Trang Thi Nghiên chỉ biết ăn không ngồi chờ hết cả đời. Nhưng ngẫm lại, Dung Khuynh có cảm giác Trạm vương sẽ không thiện lương đến mức như vậy.

Không cần để Trang Thi Nghiên ăn uống thiếu thốn, chỉ cần không sủng ái nàng thôi, nàng cho rằng đó không tính là trừng trị cực ác. Nhưng bây giờ xem ra...chưa chắc nàng đoán đúng.

Trạm vương là muốn Trang Thi Nghiên mãi làm vết ô của Trang gia, giữ lại nàng ta để làm loạn toàn bộ Trang gia.

Mỗi một lần Trang Thi Nghiên phạm phải sai lầm, đều sẽ trở thành lí do tìm chết cho Trang gia. Cho đến khi Trang gia chịu không nổi nữa, tự ra tay gϊếŧ chết Trang Thi Nghiên mới thôi!

Nhưng mà... thật sự chỉ cần Trang Thi Nghiên chết thì mọi chuyện sẽ kết thúc đơn giản vậy sao? Dung Khuynh không cho là vậy!

Gϊếŧ chết ái phi của Trạm vương, Trạm vương sao có thể đơn giản bỏ qua cho bọn họ.

Một trận âm mưu dương mưu này. Nghĩ tới, không rét mà run!

Điều này lần nữa chứng thật: Đi tranh đấu với Trạm vương, đúng là ngu dốt!

Bàn về võ lực, hắn bức áp ngươi thành cặn bã.

Bàn về địa vị, ngươi cũng bị hắn bức áp thành cặn bã!

Bàn về đầu óc, phần thắng cũng không lớn. Nhưng dù ngươi may mắn thắng được hắn, hắn lại trực tiếp ra tay lật lộng, ngươi cùng cả thế giới này cũng phải triệt để cúi đầu.

Ai...

Nhìn bộ dáng phờ phạt của Dung Khuynh, Dung Dật Bách có thể lí giải được tâm tình của nàng.

Trạm vương vo ngươi thành viên, sau đó lại bóp nát. Nhưng ngươi lại không có cách nào chống trả lại được hắn.

Nếu may mắn, trong phạm vi hắn cho phép, có lẽ ngươi còn có thể giở chút tiểu xảo. Nếu không, vẫn nên đàng hoàng một chút.

"Xế chiều hôm nay ta phải rời kinh xử lí chút chuyện, có lẽ sẽ mất đến vài ngày. Nếu trong thời gian đó có cần gì, ngươi cứ nói với Vương ma ma, nếu là thứ Vương ma ma không mua được thì chờ ta về mua cho ngươi!"

"Cảm ơn ca ca. Ca ca đi đường cẩn thận!"

"Ngươi cũng bảo trọng!"

Dung Dật Bách đi chưa được hai ngày, Dung Khuynh đã nghe được một tin tức khiến nàng phấn chấn không thôi.

"Ma ma, ngươi nói thật sao? Trạm vương sắp rời kinh?" Dung Khuynh nhìn ma ma, ánh mắt nóng rực.

Dung Khuynh vui sướиɠ như vừa nhặt được tiền, Vương ma ma thấy không khỏi nuốt nước miếng: "Lão... lão nô còn nghe người ta nói, Trạm vương định cùng Thái tử xuất hành đến Việt quốc."

"Đây thật là..." Quá tốt. Nếu tin tức này là thật, nàng vô cùng muốn khóc.

Yêu nghiệt kia chỉ cần đi là nàng liền có thể thở nhẹ nhàng rồi. Quan trọng hơn, sau thời gian hắn đi rồi về, nói không chừng đã quăng nàng ra sau đầu. Nói như vậy, nàng đã có thể nghĩ tới cho tương lai sau này rồi.

Dung Khuynh vui mừng tưng bừng.

Ô ô... đúng là vui đến phát khóc, vui đến phát khóc!

Miệng vừa mới hé ra cười, một giọng nói đã truyền đến cắt đứt!

"Bản vương đi, còn về! Không nên vui mừng quá sớm!"

Âm thanh lọt vào tai, Dung Khuynh giật mình.

Vừa rồi vui mừng đến phát khóc, bây giờ lại sợ cục diện vui mừng ban nãy sẽ thành bi thương!