Chương 21: "Vương Gia, Với Không Tới!"

"Lại đây, hôn bản vương một cái."

Trạm vương vừa dứt câu, đột nhiên, tất cả đồng loạt bất động. Các phó quan, Lẫm Ngũ cúi đầu, Lưu Chính cúi đầu, nha dịch xung quanh cũng chôn sâu mặt.

Dung Khuynh hít một hơi lạnh, đầu lờ mờ, thẳng tắp nhìn yêu nghiệt trước mặt. Nàng hoài nghi... không, phải là tin chắc lỗ tai mình khẳng định có vấn đề, nếu không sao lại có thể nghe lầm nghiêm trọng vậy được.

Bất quá, coi như là nghe lầm, nàng cũng không thể nghe được một câu nói ma tính như thế. Nếu không chính là... Dung Khuynh quay đầu, nhìn xung quanh. Ai trùng tên Dung Cửu với nàng đâu? Mau chạy ra đi!

"Không nghe được bổn vương nói gì sao?"

Dung Khuynh nuốt nước miếng, là nghe được, nhưng... Trạm vương gia, ngài rốt cuộc đang nói chuyện với ai vậy?

Nhìn bộ dáng nghi ngờ, ngạc nhiên, không hiểu của Dung Khuynh, Trạm vương bình tĩnh nhìn nàng, không nhanh không chậm, không mặn không nhạt, lặp lại lần nữa: "Dung Khuynh, lại đây hôn bản vương một cái."

Nói với nàng! Là nói với nàng! Không phải nghe lầm, không có Dung Cửu nào khác.

Xác định, Dung Khuynh mặt mày cứ co rút mãi. Rốt cuộc là do nàng phản ứng quá chậm hay não nam nhân này quá dị thường?

Hôn hắn! Nàng rất muốn biết, tại sao cái ý nghĩ này có thể xuất hiện được trong đầu hắn? So với gϊếŧ nàng còn đáng sợ hơn.

"Muốn bản vương nói lại lần nữa sao?"

Giở trò lưu manh còn giả bộ tư thái cao ngạo, giở trò lưu manh mà không biết kiên nhẫn! Cái bộ dáng cao cao tại thượng kia... Dung Khuynh siết chặt tay, thật muốn giậm chân.

Bực mình, giận dữ của nàng không liên quan gì tới xấu hổ và ngượng ngùng, chỉ là Trạm vương gia cường bá bức người, thật sự là...

Bất quá, ngẫm lại hậu quả nếu giậm chân, ngẫm lại các lý luận ý nghĩa, đó chính là không có sau đó nữa.

Dung Khuynh vội thu lại vẻ mặt, đây là cổ đại, phải nhớ kĩ. Trạm vương gia đùa giỡn, đó không phải là lưu manh, đó là một loại ưu ái.

Lăn trên giường thì cũng đã lăn rồi, hôn một cái thì có làm sao? Chẳng phải cũng chỉ là thịt chạm thịt thôi sao!

Lòng thả xuống, tư thái ngay thẳng, Dung Khuynh xoa xoa vạt áo, ngẩng đầu, ấp úng: "Hôn... chỗ nào?"

Trạm vương gia chỉ chỉ lên gò má mình.

Dung Khuynh xác định xong vị trí, nhón chân lên, sau đó...

"Vương gia, với không tới." Dung Khuynh cố nén nội tâm như sắp nứt toạc ra, vô tội nói.

Nghe lời đáp của Dung Khuynh, Lưu Chính run rẩy, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà bật cười, Lẫm Ngũ khẽ mỉm.

Dung Khuynh mười bốn tuổi, vóc dáng miễn cưỡng cho là 1m6 đi, nhưng Trạm vương gia lại đến 1m8, chênh lệch giữa hai người là tận hơn hai mươi phân. Trạm vương không khom lưng, chỉ có Dung Khuynh hợp tác, chỉ kiễng mũi chân nhón lên, thật đúng là không tới.

Trạm vương khẽ cau mày: "Sao lại thấp như thế?"

Dung Khuynh cúi đầu: "Tất cả là do ta sai!"

Đã nhận sai, nhưng Trạm vương vẫn không ngừng.

"Vừa rồi là mùi gì vậy? Ngươi đã ăn cái gì?"

"Bẩm Vương gia, vừa nãy thần nữ ăn một cái giò."

"Giò? Bản vương ghét nhất là ăn giò!"

Rất tốt! Vóc dáng không bằng, khẩu khí cũng thua kém, cái gì nàng cũng dưới cơ hắn! Bất quá, nếu sớm biết hắn không thích giò, nàng đã nhất định hung hăng tự mình nhảy lên hôn một cái. Đáng tiếc, độ cao này... nàng không đủ lực nha!

"Vươn tay ra."

Lệnh đưa bàn tay ra, Dung Khuynh rất ngoan ngoãn làm theo.

Chỉ là nhìn khuôn mặt rầu rĩ kia, cùng bộ móng vuốt bé nhỏ thấm đẫm mồ hôi của Dung Khuynh, khiến Trạm vương khẽ nhếch mày: "Ngươi đang sợ?"

Dung Khuynh nghe vậy, lau lau mồ hôi trên trán: "Bẩm vương gia, thần nữ chỉ là rất... rất lo lắng."

Câu trả lời này, có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Trạm vương không nhiều lời nữa, chỉ chỉ góc áo của mình: "Cầm nó."

"Vâng..."

Thành ra Trạm vương đi trước, Dung Khuynh nắm vạt áo của hắn đi theo, đầu cúi gằm xuống đất. Hình ảnh này... tỏa ra một loại hương vị rất không hòa thuận. Giống như Diêm vương đang bắt ép kéo tiểu quỷ xuống suối vàng, hoặc giống như một đứa nhỏ làm sai sắp bị phạt, còn giống như biểu cảm của kẻ hèn mọn lêu lỏng bên ngoài rốt cuộc cũng được người nhận nuôi.

Hình ảnh không hài hòa, trong mơ hồ, còn nghe được một đoạn nói chuyện không mấy ấm áp.

"Kéo nhẹ một chút, nếu không cẩn thận kéo đai lưng bản vương xuống, hậu quả ngươi tự biết."

"Được." Hậu quả, hắn bị nhìn thấy hết, nàng bị gϊếŧ.

"Bây giờ, có cảm giác gì?"

Dung Khuynh nghe hỏi, cân nhắc một chút mới trả lời: "Vương gia, chất liệu y phục của ngài rất tốt."

"Nói nhảm!"

"Vâng."

"Ngẩng đầu lên!"

"Vâng."

Đôi con ngươi đen lấp lánh khẽ nhấp nháy, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng tinh mang theo một chút căng thẳng, vài phần mê hoặc, vẻ mặt như thế, người đơn giản sao có thể nhìn ra nàng là người phúc hắc thế nào.

Thấy vậy, Trạm vương hơi cong môi một cái. Rất tốt, quả nhiên không có chút thẹn thùng e lệ. Vật nhỏ này, nếu chẳng phải còn chưa nếm vị tình, vậy chính là...

Như nghĩ tới điều gì đó, Trạm vương híp híp mắt.

Dung Khuynh chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại, trong lòng nhịn không được chửi má nó, đậu má, cái mặt này rốt cuộc là muốn nháo thế nào.

Trạm vương dời ánh mắt, rút vạt áo mình ra khỏi tay Dung Khuynh: "Đưa nàng trở lại Dung gia đi."

"Vâng!"

Trạm vương gia vung ống tay áo, tiêu sái phóng khoáng rời đi.

*********

Dung gia.

Dung Khuynh đột nhiên bị Lẫm Ngũ đưa về. Nàng lúng túng, Dung gia lại càng lúng túng hơn.

"Dung Khuynh, đây là chuyện gì..."

"Bịch bịch."

Nghe câu hỏi của phụ thân Dung Kỳ, Dung Khuynh lấy té xỉu làm câu trả lời.

"Dung Khuynh đã về rồi, có gì muốn hỏi thì sau này hỏi cũng không muộn, phụ thân cũng đã mệt mỏi cả ngày, người nên đi nghỉ ngơi trước!" Dung Dật Bách ôm ngang Dung Khuynh lên, nhanh chóng bước vào viện Dung Khuynh: "An Tử, tìm đại phu đến đây."

"Vâng, công tử!"

Dung Kỳ đứng bên ngoài, nhăn mày, sắc mặt không hẳn là dễ nhìn. Đứng lẳng lặng một chút, hắn mới đi về phía viện của Dung Lâm.

Vừa bị đặt lên giường, Dung Khuynh lập tức mở mắt ra.

Dung Dật Bách nhìn nàng, phản ứng bình thản: "Ta đã bảo nha đầu chuẩn bị nước cho ngươi, lát nữa ngươi rửa mặt một cái đi."

Dung Khuynh gật đầu, hỏi lại: "Chuyện Trạm vương đến nha môn, ngươi có biết không?"

"Có. Lúc ta mang thức ăn đến cho ngươi, đã nghe Lưu Chính nói qua."

"Ngươi thấy thế nào?"

"Có lẽ ngươi sẽ không phải chết!"

"Ừ, còn gì nữa không?"

"Còn có, hắn như vậy, tuyệt đối không phải là vì đột nhiên nảy sinh tơ tình gì đó với ngươi."

Dung Khuynh trừng mắt liếc hắn một cái.

Dung Dật Bách cười nhạt một tiếng: "Cái gì ngươi nên biết, thì tự nhiên ngươi sẽ biết thôi."

"Ngươi nói đúng. Nhưng..." Dung Khuynh nỉ non: "Ta cảm thấy rất bất an."

Dung Dật Bách nghe nhưng không nói gì, vì hắn cũng có cảm giác giống Dung Khuynh.

Ngụy thị nghe được tin Dung Khuynh trở về, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu. Đả thương Lẫm Nhất, nàng còn có thể còn sống trở về. Hơn nữa, là đích thân Lẫm Ngũ đưa về.

Xem ra, những chuyện xảy ra hai ngày này không hề ảnh hưởng gì được tới nàng. Còn có thể khiến Trạm vương thay đổi chủ ý, mà đó, không phải là chuyện tốt gì cho Ngụy thị.

"Đặng ma ma!"

"Có lão nô."

"Ngươi quay về Ngụy gia một chuyến, xem thân thể lão Phu nhân đã khôi phục được chút nào chưa. Còn có..." Dừng lại một chút, hạ thấp giọng, nói vô cùng chậm chạp, nhẹ nhàng: "Nếu đại ca có rảnh rỗi, thì mời Lưu đại nhân sang phủ ăn một bữa cơm xoàng để bày tỏ lòng cảm tạ, dù sao hai ngày Dung Khuynh ở trong lao, cũng nhờ có Lưu đại nhân chiếu cố nhiều..."

Bày tỏ cảm tạ là giả, thăm dò chuyện Dung Khuynh làm ở trong lao, và tất cả chuyện xảy ra giữa nàng cùng Trạm vương mới là thật.

Đặng ma ma hiểu ý, nhận lệnh: "Lão nô đi ngay."

Ngụy thị gật đầu, như chợt đến cái gì, trầm giọng nói thêm: "Còn nữa, Cửu tiểu thư vừa từ trong ngục về, thân thể khó chịu, đừng để ai đến quấy rầy nàng. Đặc biệt là Dung Vũ Hinh, bảo bọn nha đầu trông coi nàng cẩn thận."

"Vâng, lão nô đã hiểu!"

Dung Khuynh thay đổi kì quái như vậy, khiến cho nàng rất bất an. Trước khi chuyện còn chưa được làm sáng tỏ, nàng không muốn Dung Vũ Hinh tiếp xúc với Dung Khuynh, đỡ phải chịu thua thiệt!