Chương 16: Ngươi Chết Thì Hắn Sống

Nhìn thanh đao Chu Hắc gác trên cổ Cố Đình Dục, Lưu Chính bỗng nhiên có cảm giác vô cùng lo lắng thấp thỏm, vì trước mắt đầu của hắn đã có nguy cơ giữ không được.

Cố gia, thế gia trăm năm, ba đời làm quan lớn triều đình, một nhà trung khiết qua vô số đương triều, gốc gác trầm dày, còn nhận được cả sự nể trọng to lớn của Hoàng thượng.

Mà bây giờ, hắn lại để Cố nhị công tử sa dưới lưỡi đao thế kia. Mặc dù họa là từ tay Trạm vương. Nhưng, cuối cùng người bị xúi quẩy lại chắc chắn là Lưu Chính hắn.

Cố nhị công tử bị khống chế dưới lưỡi đao, chuyện là do Trạm vương làm ra. Nhưng lại làm cả cuộc đời hắn bị hủy hoại! Ô... Lưu Chính đã bi thương tới độ không còn lời nào để nói nữa.

Không biết Trạm vương lại muốn chơi trò nhân thần cộng phẫn gì nữa đây.

Không biết sao? Vậy ngươi sẽ nhanh biết được thôi.

"Muốn nằm giả chết ở đây tới lúc nào?" Trạm vương khẽ vuốt ve con chim trên tay, nhàn nhạt mở miệng.

Lời vừa ra, không ai dám động đậy.

Nàng không biết hắn đang nói ai, không biết!

"Muốn bản vương tự thân đến mời ngươi đi sao?" Giọng nói lành lạnh, ngữ điệu cũng lành lạnh: "Dung Cửu..."

Giọng nói kéo dài ra này, ẩn chứa vô vàng bất mãn, không kiên nhẫn.

Hắn mất hứng, ngươi gặp xui xẻo. Giả chết cũng không thoát, đó là hạ sách.

Cái thời cổ đại đáng chết này, cái vương quyền đáng ghét này! Nếu ngươi muốn sống, trước tiên phải bỏ qua nhân quyền, lúc nào cũng phải sử dụng đầu gối để mở đầu câu chuyện.

Sau khi hắn phun ra một câu trọc lóc, nàng từ từ đứng lên từ mặt đất, còn chưa bước được một bước, một người từ nơi đâu đột nhiên vọt về phía nàng. Ý đồ rất rõ ràng, người nọ muốn bắt Dung Khuynh làm con tin thứ hai. Nhưng, còn chưa đến gần...

Đầu thân đã hai nơi, màu đỏ tươi tràn ngập tô đậm cho cả một khoảng trời, đầu lăn lăn trên mặt đất trong khi thân thể vẫn còn đang đứng vững vàng, tình cảnh thật quá đổi đáng sợ!

Gϊếŧ người trong một cái chớp mắt, nhìn thấy thân thủ cùng tốc độ của hộ vệ Trạm vương phủ cũng đã xác minh được một điều, Cố Đình Dục là bị Trạm vương phủ bỏ mặc. Có lẽ chuyện Cố Đình Dục bị bắt, Trạm vương phủ không chỉ không thèm đếm xỉa tới, mà còn có phần cổ vũ cho.

Vừa xuyên qua đã lập tức làm chồng hờ vợ tạm với một người ngư vậy, nàng cũng thật tốt số!

"Lâm, Lâm..."

Nhìn thấy huynh đệ đột ngột bỏ mạng, người Hồng Bang vô cùng bi thiết, giận dữ, Chu Hắc mím môi thành một đường thẳng, lưỡi đao lạnh lẽo trong tay tiến lại gần cổ họng Cố Đình Dục hơn một chút nữa: "Các ngươi bước thêm bước nữa, ta sẽ lập tức gϊếŧ hắn!"

"Hắn chết ngươi cũng không có cái gì tốt để ăn." Cố Đình Xán xanh mặt, chăm chú nhìn cây đao lấp lánh ánh vàng dưới mặt trời, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.

"Không phải các ngươi chỉ muốn rời khỏi đây thôi sao? Chỉ cần hắn bình yên vô sự, nguyện vọng của các ngươi không khó trở thành sự thật." Dung Dật Bách nói chuyện nhẹ nhàng chậm chạp đầy nét ôn hòa.

Trong tình hình hiện tại, hi vọng mà Dung Dật Bách ném ra vẫn có sức mê hoặc hơn cách nói năng mang đầy tính bức hϊếp của Cố Đình Xán, còn có thể trấn an được cả tâm tình đối phương.

Trò chơi của Trạm vương và việc cứu con tin bắt đầu cùng một lúc. Nhiều người bị quay vòng vòng như vậy, mà tên yêu nghiệt kia vẫn không có nhân tính, đúng là ngang ngược thấy rõ.

Dung Khuynh xoay người, tập tễnh đi tới chỗ Trạm vương.

"Khuynh Nhi..."

Nghe tiếng, bước chân nàng tạm ngừng lại, chuyển mắt về phía Cố Đình Dục.

Dao bén trên cổ, sắc mặt Cố Đ]nhf Dục trắng bệt, trong mắt... Có chút thất bại, có bất an, phần lớn là thương xót, còn có cả khoảng tình ý không thể che giấu được.

"Khuynh Nhi!"

"Hả?"

"Thật xin lỗi..." Giọng thiếu niên run run, mắt có chút hơi nước anh ánh: "Ta từng nói sẽ bảo vệ ngươi, nhưng ta lại không làm được. Ngươi... Sau này, sau này phải sống cho thật tốt, phải sống..."

Nguy nan gặp chân tình, Cố Đình Dục bản thân đang trong nguy hiểm mà vẫn suy nghĩ cho nàng trước, đủ thấy được hắn thật sự rất thích Dung Khuynh. Phần tình ý này là thật, rất khó phủ nhận. Dung Khuynh thật có ở đây chắc chắn cũng sẽ nguyện đồng sinh cộng tử cùng hắn, nhưng đáng tiếc, nàng không phải là Dung Khuynh.

Chuyện sống chết trước mắt, xin thứ cho nàng thế tục, ham sống sợ chết.

"Tự lo cho bản thân mình trước đi." Nói xong, nhìn Chu Hắc: "Mạng một mình hắn đủ để bảo vệ mấy mạng của các ngươi. Nên đao kia dời ra xa một chút, lỡ không cẩn thận làm bị thương cái cổ của hắn, thì mấy mươi mạng nhỏ huynh đệ của các ngươi cũng không còn, ta nghĩ ngươi cũng không thích như vậy."

Nói xong, không nhìn Cố Đình Dục thêm lần nào nữa, xoay người bước đi đến chỗ tên yêu nghiệt kia.

Nhìn bóng lưng Dung Khuynh, Cố Đình Dục nhẹ cười khổ, đôi mắt có chút đau, l*иg ngực như có kim châm. Bách huynh không lừa hắn, Khuynh Nhi đã thay đổi rất nhiều. Chẳng lẽ là tại vì những tổn thương kia sao?

"Đi..." Chu Hắc giữ chặt hai vai Cố Đình Dục, muốn rút lui. Lẫm Ngũ bỗng bước lên, ngăn cản.

Chu Hắc trầm mặt xuống: "Thế nào? Không muốn cho chúng ta đi?"

"Đi? Có thể. Nhưng không phải bây giờ."

"Ý ngươi là sao?"

"Ý ta chính là, nếu ngươi muốn sống, thì phải nghe lời." Lẫm Ngũ nói, nhìn lướt qua mấy người bên cạnh Chu Hắc, quơ quơ trường kiếm trong tay, thản nhiên nói: "Nếu không... Chỉ còn cách khua tay múa chân thôi."

Chu Hắc nghe xong, sắc mặt trầm xuống, lòng đầy khẩn trương.

Thân thủ bộ vệ Trạm vương phủ thế nào, chứng kiến Lâm mất mạng chỉ trong chớp mắt cũng đã đủ hiểu. Kết quả rất rõ ràng, đánh nhau với bọn họ, không có phần thắng.

"Mạng của Cố nhị công tử, các ngươi không quan tâm sao?"

"Nếu không quan tâm, bây giờ các ngươi có thể còn sống sót sao? Nhưng, nếu các ngươi không nghe lời, vậy..."

Lời còn chưa nói hết, nhưng ý cũng đã được biểu lộ rất rõ. Không nghe thì lập tức động tay chân

Lặng im chốc lát, Thiếu Khanh mở miệng: "Sau đó ngươi có thể thả bọn ta đi không?"

"Đương nhiên!"

Lời này có độ tin cậy chẳng hề cao, nhưng Chu Hắc bọn họ cũng chỉ có thể đánh cược thôi. Nếu không thì phải làm sao, không còn đường nào khác.

------

"Vương gia!"

"Thật khó nhìn!"

Khó nhìn? Nói nàng? Hơi sững sờ, sờ sờ gò má mình, cảm thấy trên mặt dính dính, còn có thoang thoáng mùi tanh tưởi.

Ách... Đúng là nói nàng rồi.

Nước da ố vàng, mặt mũi đầy dáng vẻ quê mùa, còn dính lấm tấm vài giọt máu, như vậy... Khuôn mặt này chắc chắn rất đặc sắc, có thể so với cả khuôn mặt của người trang điểm hí kịch. Dung Khuynh cảm thấy may mắn khi không thấy được trực tiếp khuôn mặt mình, nhưng nếu có thể, nàng trái lại rất muốn trây sang mặt Trạm vương.

"Sao phải vờ có hài tử?"

Dung Khuynh nghe xong, mi mắt khẽ nhúc nhích: "Thuận tiện!"

Trạm Vương giễu cợt: "Bên trong có gì?"

"Y phục, cả đồ ăn."

"Thuận tiện thật!"

Dung Khuynh gượng cười.

"Thấy Dục biểu ca ngươi vì cứu ngươi mà ra thành như vậy, trong lòng có cảm giác gì không?"

"Rất cảm động, Dục biểu ca là người tốt."

"Còn bản vương?" Trạm vương rảnh rỗi, tùy ý hỏi thêm một câu.

Hắn hỏi tùy ý, nhưng ngươi có thể trả lời tùy ý được sao? Đương nhiên không thể rồi, bởi hắn thật sự là loại ác nhân khó hiểu khó đoán, vậy ngươi nên trả lời thế nào?

Người đứng xem xung quanh, cúi đầu, theo bản năng vểnh tai lên, chờ nghe câu trả lời của Dung Khuynh.

Trạm vương cũng thấy sự bất đồng ở nàng, thật thú vị, có thể làm thú vui nhỏ.

Dung Khuynh đưa tay lau mặt mình một cái, giống như đang băn khoăn bất an, bộ mặt chuyển màu liên tục. Trạm vương dời mắt đi, đúng là không nên nhìn thẳng nàng mà.

"Bản vương là ai? Chuyện này khó trả lời lắm sao?"

"Vương... Vương gia là..."

"Là gì?"

"Là nam nhân!"

Lời vừa thốt ra, mọi người hơi khựng lại. Câu trả lời này, tuy đúng là không sai, nhưng khi trải qua quá trình phân tích, một khi suy nghĩ sâu xa chút nữa, chuyện này...

"Chuyện này ngươi đúng là đã chứng thật cho ta."

Trạm vương dứt lời, đầu mọi người lại cúi thấp thêm một phần nữa.

"Nhưng Dục biểu ca ngươi nghe được, chỉ sợ sẽ cảm thấy khó chịu."

Dung Khuynh cúi đầu không lên tiếng.

"Dung Cửu!"

"Có ta!"

"Cố Đình Dục rất thích ngươi."

"Ừ!"

"Ngươi thì sao? Có thích hắn không?"

"Thích!"

Câu trả lời này, vô cùng dứt khoát.

Dứt khoát đến khiến Trạm vương không khỏi nở nụ cười: "Bản vương rất thích người thành thật. Vậy ngươi có muốn cứu Cố Đình Dục không?"

"Muốn!"

"Rất tốt!" Dứt lời, dưới chân Dung Khuynh xuất hiện một thanh trường kiếm, giọng nói từ tính của Trạm vương vang lên: "Một kiếm ở cổ, ngươi thay hắn gánh tội, bản vương sẽ bảo vệ không để hắn chết ở đây."

Ngươi chết, hắn sống. Hoặc, hắn chết, ngươi sống. Để ngươi chọn lựa.

Vừa xem sự liều mình bảo vệ của hắn có đáng giá hay không, vừa xem nàng có tình ý với hắn thật như lời nàng nói không.

Lấy sinh tử ra làm thướt đo là chân thật nhất.

Dung Dật Bách nhìn, đôi mắt sắc càng phát ra âm trầm, lòng thầm căng thẳng.

Cố Đình Xán khó chịu ra mặt, tay nắm thành quyền, đáy mắt khó nén sự khiển trách nhìn chằm chằm Dung Khuynh, chuyện đi đến nước này đều là tại vì nàng. Nếu nàng còn ích kỉ chỉ lo cho tính mạng của mình, vậy...

"Vương gia, ta rất không thích những chuyện tự sát như thế này."

"Dung Khuynh..." Cố Đình Xán cắn răng, nổi giận: "Đình Dục vì ngươi mà liều mạng, ngươi... Lời như vậy mà ngươi cũng nói ra được khỏi miệng sao? Ngươi có còn lương tâm hay không hả?"

"Lời ta nói là thật!"

"Ngươi..."

"Tự sát, ta không có dũng khí đó. Nhưng vì Dục biểu ca, những gì nên làm ta sẽ làm." Dung Khuynh nói xong, xoay người đi đến chỗ bọn Chu Hắc.

Trạm vương nhìn theo Dung Khuynh, khẽ mỉm cười, chuyển mắt nhìn Cố Đình Xán một cái: "Xem ra lời nói của vật nhỏ khiến ngươi rất tức giận, so với nàng, hình như ngươi là người sống có khí chất hơn. Vậy... ngươi giao cái cổ của mình ra thay nàng đi, ta cũng sẽ bảo vệ mạng sống của Cố Đình Dục, ngươi thấy thế nào?"

Trạm vương nói ra lời này, khiến Cố Đình Xán vô cùng khó thở, trong phút chốc, mặt thoắt xanh thoắt trắng, cả người căng thẳng, cứng đơ.

Trạm vương chỉ nhìn thoàng qua Cố Đình Xán, vui vẻ dần biến mất ở khóe miệng, thu lại ánh mắt.

Cái nhìn đầy ghét bỏ kia của Trạm vương tựa như mũi châm, đâm thẳng vào ngực Cố Đình Xán. Đâm đến trước mắt hắn tựa như biến thành toàn màu đen.

Dung Khuynh là tiểu nhân, thì hắn là ngụy quân tử. Lấy hai kết quả so sánh với nhau, hắn còn thua cả nàng.

Nghĩ tới đó, cổ họng Cố Đình Xán tràn ra một cỗ mùi vị ngai ngái.

"Cố Đình Dục!"

"Khuynh Nhi!"

"Trạm vương cho ta lấy mạng mình đổi lấy mạng ngươi. Nhưng ta đã không đồng ý!"

Cố Đình Dục cảm thấy ngực mình như có kim châm, vành mắt không kiềm chế được mà phiếm hồng, trong lòng xuất hiện hàng trăm tư vị ngổn ngang: "Không đồng ý là tốt, là tốt..."

"Nhưng ta vẫn muốn làm vài việc cho ngươi. Nên..." Nói, Dung Khuynh duỗi tay thò vào túi áo thật lâu, lấy ta vài tấm ngân phiếu đưa cho vị đại ca của Hồng Bang kia. Cũng chính là người mà Chu Hắc muốn cướp ngục cứu ra.

"Ngân phiếu này đưa cho ngươi, hi vọng các ngươi rời khỏi đây an toàn, sau đó tha cho biểu ca ta một con đường sống."

Chìa ngân phiếu ra, không một ai cử động.

"Đây là chuyện duy nhất mà ta có thể làm, chẳng lẽ tới chuyện này mà các ngươi cũng không thể thành toàn cho ta được sao?"

Dung Khuynh đưa tay định gạt nước mắt đi, nhưng như nhớ tới cái gì, động tác chợt ngừng lại. Với khuôn mặt bây giờ của nàng, nếu còn khóc như mưa thì sẽ ra thể thống gì nữa, chuyện muốn lấy nước mắt để làm cho người ta thương tiếc, đúng là có chút quá sức, không được, nín!

Bỏ tay xuống, giọng trầm trầm: "Sau khi rời khỏi đây, các ngươi hẳn cũng sẽ cần tiền để sinh hoạt. Vậy thì tại sao lại không nhận? Bạc này các ngươi cần, mà ta cũng có thể an tâm được một chút."

Lời này, thật sự đã làm lòng người phải rung rinh. Liều mạng ngoài giang hồ, không có gì quan trọng hơn tiền bạc.

Đại ca gật đầu, một người gần đó định tiến lên nhận bạc nhưng Dung Khuynh lại lắc đầu, mắt chỉ chăm chú nhìn vị đại ca Hồng Bang: "Vừa nảy một vị huynh đệ còn định bắt ta, nên bây giờ ta không tin tưởng bọn họ. Ngươi là đầu lĩnh, có uy tín hơn, ta chỉ tin mỗi ngươi."

Nghe thế, đại ca đầu lĩnh không khỏi nhíu mày.

"Đại ca, nhận lấy đi thôi." Vị huynh đệ phía sau lại gần nói nhỏ: "Vết thương trên người đại ca cũng cần bạc để xem đại phu."

"Đại ca, đã đến bước này rồi, đừng suy nghĩ thêm đạo nghĩa gì nữa."

Chúng huynh đệ liều mình tới cứu hắn đã nói như thế, lại thêm dáng người Dung Khuynh kia nhỏ yếu mỏng manh... Đại ca gật đầu, không nói nhiều, chậm rãi đi về hướng Dung Khuynh, đến gần, duỗi tay...

Tay vừa chạm vào ngân phiếu, khoảng cách gần sát chỉ còn mỏng như lằn ranh. Đột nhiên...