Chương 10: Lời Bộc Lộ Chân Thành Thật Giống Như Đang Thổ Lộ

Duỗi tay, rơi lên cổ Dung Khuynh!

Dung Khuynh thầm căng thẳng, thân thể theo phản xạ thay đổi thành cứng ngắc.

Vân Xuân khẽ nhếch miệng, cúi người, rút ngắn khoảng cách, nhìn cái cổ trắng nõn, nhỏ bé yếu ớt kia, cơ hồ hắn chỉ cần dùng một bàn tay đã có thể túm gọn, ung dung nói: "Cái cổ nhỏ này, mỗi lần nhìn thấy đều khiến bản vương có cảm xúc muốn vặn gãy nó!"

Không thể không nói, ở điểm đó, Dung Khuynh và Trạm vương đúng là có thần giao cách cảm. Nàng mỗi lần nhìn thấy Trạm vương cũng có xúc động muốn cắn chết hắn như vậy!

Đáng tiếc, Trạm vương nói được, có thể làm được. Còn nàng, không dám nói, chỉ dám nghĩ đến. Cho nên, nếu có thể, nàng hi vọng hai bên nên bỏ đi mấy loại cảm xúc đó, phấn đấu làm một người thật lương thiện.

Vì hòa bình thế giới...

"Đã sắp đi gặp Diêm vương, ngươi còn gì muốn nói không?"

Dung Khuynh gật đầu.

"Nói!"

"Có thể không chết được không?"

"Hại bản vương hộc máu, đâʍ ɦộ vệ bản vương bị thương, nếu còn để ngươi sống, bản vương có lẽ phải chân thành xin lỗi bản thân mình."

Dung Khuynh nghe, nghiêm mặt nói: "Vương gia, như thế thì đúng là ta đã có tội. Nhưng nếu như nhìn từ một góc độ khác, điều đó cũng có thể chứng minh, ta là người có khả năng, có thể dùng được."

Nói xong, nàng kiên quyết nhìn Vân Xuân.

Vân Xuân nhướn mày: "Ngươi là người có thể dùng được? Vậy muốn nói người của bản vương rất vô dụng phải không?"

"Thần nữ tuyệt đối không có ý đó."

"Nhưng thứ bản vương nghe được chính là mang ý kia!"

"Không, thần nữ là muốn nói, chỉ cần Vương gia giơ cao đánh khẽ, tiểu nhân nguyện làm ngựa làm chó. Sau này, sẽ luôn nghe theo lệnh của Vương gia, dù có lên trời xuống đất, thời gian dài đằng đẵng, cũng tuyệt đối trung thành không thay đổi!"

Lẫm Ngũ đứng một bên, nghe như thế, nhịn không được ghé mắt nhìn sang. Câu bộc lộ trung thành này... Sao lại giống như đang thổ lộ vậy?

Còn nữa, lúc nàng nói những lời đó, chẳng lẽ đã quên nàng vừa đâm Lẫm Nhất bị thương? Còn nữa, chẳng phải nàng đã từng nói thà chết cũng không chịu khuất phục sao? Mấy lời đó đã bị cẩu gặm nhanh như vậy?

"Nghe theo mệnh lệnh bản vương sao?"

"Vâng, chắc chắn!"

"Bảo ngươi gϊếŧ người cũng đồng ý?"

"Đồng ý!"

Vân Xuân nghe, lành lạnh nói: "Nhưng mà, chẳng phải ngươi vừa mới nói, muốn hạ đồ đao, cạo đầu thành phật sao? Chẳng lẽ là bản vương nghe lầm?"

"Giữa Vương gia và Phật tổ, tiểu nhân tất nhiên là muốn thuần phục dưới hơn Vương gia rồi!"

Lẫm Ngũ co rút khóe miệng, vỗ mông ngựa thế này, đúng thật là dõng dạt trôi chảy! Chẳng lẽ cái gì chính nàng nói, Phật tổ cũng sẽ đáp ứng cho hết sao? Làm ơn đi, ngài ta chưa chắc đã từng nhìn lấy ngươi một lần được chưa? Thật sự là...

Người bị lợi dụng là Phật tổ, người bị bỏ rơi cũng là Phật tổ, Phật tổ thật sự rất vô tội, ngài lại không còn gì để nói!

Vân Xuân không khỏi cười: "Các loại tuân lời này, trong ít năm kia bản vương đã nghe được không ít. Nhưng còn loại không biết xấu hổ thế này, vẫn là lần đầu được nghe thấy." Nói xong, hắn nhịn không được lại siết cổ Dung Khuynh chặt thêm một chút. Chỉ là, đã thiếu một phần sát ý, thay vào đó lại thêm một phần ý muốn chà đạp.

Lúc người ta nghĩ nàng là chó vẩy đuôi mừng chủ, thì nàng lại đột nhiên biến thành mèo con có móng vuốt bén nhọn vồ mồi. Nhưng nếu ngươi nhăn mày một cái, nàng sẽ lại thay đổi, bắt đầu quằn quại, giấu móng vuốt vào trong và tiếp tục vẫy đuôi với ngươi.

Một vật nhỏ thú vị như thế, xem ra cũng có tư cách được quẫy đạp thêm mấy ngày nữa.

Hắn nghĩ như thế, tay liền buông lỏng.

Động tác của hắn vừa kết thúc, mi mắt Lẫm Ngũ khẽ nhúc nhích một cái.

Nhưng lòng Dung Khuynh lại không thể thả lỏng được dù chỉ một chút. Muốn sống sót, mà chỉ phải dựa vào vài câu nói suông và da mặt dày của nàng, chắc chắn là chuyện không tồn tại.

"Ngươi đã nói như thế. Vậy, bản vương sẽ cho ngươi một cơ hội để chứng minh bản thân mình."

"Cảm tạ vương gia khai ân."

"Nhưng mà, trước đó..." Lời nói ngừng lại ở đó, hắn khẽ nâng tay.

Trong lúc nâng tay đó, khí thế bức người, áp lực trong nháy mắt đã trãi rộng ra, trầm trọng, đè nén, khiến người ta hít thở không thông.

Dung Khuynh thầm giật mình trong lòng, tiếp đó, cả người đột nhiên bay ra ngoài!

Ngực trầm xuống, lưng đau tê dại.

"A...." Rên lên một tiếng, miệng tràn ra một loại chất lỏng tanh tưởi. Quả nhiên... Có một số việc vẫn không thể xóa đi một cách dễ dàng. Tên Vương gia biếи ŧɦái kia vẫn mãi là kẻ thích mang thù như thế.

Trạm vương đồng ý cho nàng một cơ hội, không có nghĩa là hắn sẽ không truy cứu tới một số việc nhỏ khác nữa.

Bất cứ giá nào cũng phải "đáp lễ" lại người, làm trái với ý hắn, muốn nàng chết nhưng nàng lại không chết, còn tổn thương đến người của Trạm vương phủ hắn, hắn vẫn chưa quên những chuyện này.

Bây giờ, để cho nàng chịu chút đau nhức, ói ra một chút máu. Là trừng phạt những hành động làm càn làm bậy của nàng thời gian qua! Đồng thời cũng chứng minh, hắn muốn gϊếŧ nàng thật sự chỉ đơn giản như gϊếŧ một con kiến.

"Bản vương không thích người có miệng lưỡi trơn tru, cũng không thích người tham sống sợ chết, và càng không thích loại người thà chết chứ không chịu khuất phục, ba loại người này ngươi đều chạm chân vào, quả thật cũng không dễ dàng gì. Cho nên, bản vương tạm thời cho ngươi một cơ hội."

"Khụ khụ... cảm ơn Vương gia!"

"Từ lúc này, bản vương cho ngươi hai canh giờ, ngươi trốn cũng được, không trốn cũng được, tùy ý đi. Sau hai canh giờ đó, bản vương phái người đi tìm, nếu trước khi trời tối, không tìm được ngươi. Vậy thì coi như ngươi thắng, cái mạng nhỏ này của ngươi xem như được giữ lại."

Dung Khuynh nghe, thầm tính thời gian. Bây giờ là khoảng mười hai giờ, sau hai canh giờ chính là hơn bốn tiếng nữa. Trời tối lúc sáu giờ.

Nói đơn giản là, nàng dùng bốn tiếng để chạy, hắn dùng hơn một tiếng để tìm! Nghe thì như tỉ lệ nàng thắng rất lớn, nhưng đáng tiếc, sự thật có lẽ là ngược lại.

Thời gian của nàng tuy nhiều, nhưng so với trình độ theo dỗi của bọn họ, tốc độ của nàng thật sự là thứ quá nhỏ nhoi.

Quan trọng hơn nữa, nguyên thân vốn là tiểu thư nhà giàu, trước giờ chưa từng đi xa nhà, nên hoàn toàn mù mịt địa hình bên ngoài.

Ngay cả bản đồ kinh đô, cũng chỉ dừng lại ở vài chỗ.

Như thế, muốn trốn chỗ nào? Trốn thì chạy đi đâu, bước ra khỏi cửa thành thì nàng đã biến thành con ruồi không đầu, đi lung tung không biết rõ... Dựa vào thực lực của Trạm vương phủ, nàng sẽ bị tóm rất nhanh.

Nghĩ tới đó, Dung Khuynh không khỏi nhíu mày.

"Thế nào? Có ý kiến gì với đề nghị của bản vương sao?"

"Không có. Cảm ơn ơn Vương gia đã cho thần nữ một cơ hội này." Nói có ý kiến, đó chính là tự tìm khó chịu cho bản thân mình.

"Nếu đã không có, vậy thì nhanh lấy xuống tất cả ngân phiếu, cùng các thứ đáng giá trên người ngươi ra đi."

Trạm vương nói nhẹ như mây gió, nhưng lại khiến da đầu Dung Khuynh căng lên: "Đều... đều lấy ra hết sao?"

"Ừ! Người không một món đồ, thế này mà còn thắng, không phải sẽ càng thể hiện ngươi là người có năng lực hơn sao?"

Nói xong, hắn phất phất tay.

Dung Khuynh ỉu xìu lui ra.

Đi ra khỏi phòng, dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn mặt trời to lớn trong biển mây mênh mông, lúc này nàng mới rùng mình một cái, toát ra mồ hôi lạnh trên toàn tấm lưng nhỏ.

Hô...

Lấy mạng nhỏ làm số bạc đặt cược lớn, một người nàng, cùng chơi trò trốn tìm với một cái Vương phủ, phát tài rồi!

Nhấc chân đi ra ngoài, dọc theo đường đi, trong đầu tràn ngập các loại kế hoạch, nhiều, hỗn loạn, tạm tìm không ra được điểm gì quan trọng.

Là chạy trốn? Hay ẩn nấp? Cái nào có phần thắng cao hơn? Dung Khuynh suy nghĩ rất chuyên tâm, nhưng cũng vì quá chuyên tâm...

Ầm...

"Ngô..."

"Di nương, di nương không sao chứ?"

Tiếng đồ sứ vỡ vụn, tiếng rêи ɾỉ kêu đau, tiếng kinh hô lọt vào tai, khiến Dung Khuynh hoàn hồn, sờ sờ lên cánh tay mình, nàng đυ.ng trúng người sao?

Nàng còn đang nghi vấn, đã nhanh chóng được một bàn tay chứng thật cho!

Dung Khuynh còn chưa kịp mở miệng, một bàn tay đã nhanh chóng chào hỏi lên mặt nàng.

Chát...

Âm thanh này, không nhỏ hơn tiếng bể nát của đồ sứ khi nảy chút nào.

"Xú nha đầu ngươi đi đường thế nào vậy? Không nhìn thấy Hương di nương của bọn ta sao? Nếu Hương di nương có mệnh hệ gì, ngươi đảm đương nổi không?"

Gò má sưng đau, kèm theo là tiếng khiển trách đầy nghiêm nghị của một nha đầu, Dung Khuynh không khỏi bật cười! Sau cái tát này, nhịp tim đã hồi phục lại như thường, rất tốt.

"Nói ngươi đó, không nghe thấy sao?"

"Có nghe!"

"Có nghe còn không mau quỳ xuống, xin lỗi nhận sai với Hương di nương đi! Đúng là không có mắt... A..."

Tiểu nha đầu còn chưa nói xong, đột nhiên thét chói tai ra tiếng, Hương di nương trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm Dung Khuynh: "Ngươi..."