Dưới sự giúp đỡ của Bạch Ngân, buổi chiều hai giờ Dương Mông Điềm đi, ban đêm chín giờ đã hoàn thành bức tranh.
Các đàn anh đàn chị cũng không cố ý gây khó dễ, bởi vì Bạch Ngân nói với bọn họ, tối hôm qua bạn cùng phòng sốt cao, hiện tại người đang mang bệnh làm việc.
Mọi người đều là người tốt, cũng không truy cứu nữa.
Bố Dương Mông Điềm biết được thân thể con gái không thoải mái, lái xe từ thành phố T đến trực tiếp dẫn Dương Mông Điềm về nhà.
Bạch Ngân giúp cô ấy đem hành lý đến cổng trường đặt lên xe.
Dương Mông Điềm vẫy tay chào Bạch Ngân nói tạm biệt.
Trước khi đi còn nói chờ sang năm quay lại sẽ trả đồng hồ của cô.
Bạch Ngân lắc đầu nói không cần, vốn dĩ cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Cô lặng lẽ nói với Dương Mông Điềm: “Tớ sẽ giữ bí mật chuyện này, đến chết cũng không nói ra.”
Dương Mông Điềm tin tưởng nói: “Cảm ơn cậu.”
Bạch Ngân thu dọn đồ trong ký túc xá, lại nhờ xe đến biệt thự của Hàn Duy Chỉ.
Cô cầm lấy chìa khóa cũ, đặt ở chỗ bảo vệ, nói đây là chìa khóa trong nhà trước kia có, chờ đêm cô trở về sẽ lấy, còn nói chính xác bản thân mình sống ở tòa nhà nào.
Cần có thẻ ra vào cổng.
Không phải Hàn Duy Chỉ không cho cô sao, vậy cô tự mình nghĩ biện pháp vậy.
Cũng không biết biện pháp này có được không, chỉ có thể đi một bước tình một bước.
Mười giờ tối, cô mang theo hành lý đến đây, không nghĩ bảo vệ còn nhớ rõ cô.
Bạch Ngân nói chính mình quên mang thẻ vào, anh trai bảo vệ lập tức ân cần vì cô mở cổng, còn đem chìa khóa cô để lại trả cho cô.
Bạch Ngân nói cảm ơn, lá gan lớn hơn, quang minh chính đại đi vào biệt thự!
Cô đứng ở cửa ấn chuông, đợi một lúc lâu cũng không có ai đến mở cửa.
Cô lại đi đến gara chuyển động một vòng, cuối cùng ra kết luận: Hàn Duy Chỉ còn chưa trở về.
Nơi này có bóng cây loang lổ, cô ngồi xổm dưới cây đại thụ, chờ đợi Hàn Duy Chỉ về nhà.
Gió lạnh thấu xương có chút lạnh lẽo, tuyết chậm rãi rơi xuống, cô ngồi xổm một góc run bần bật, dần dần hơi mệt mỏi.
. . .
Hàn Duy Chỉ cố ý kéo dài thời gian tan làm, vừa thấy mười hai giờ ban đêm, anh trở về sẽ không cần phải nhìn thấy người đó nữa.
Thời điểm anh mở khóa vân tay, nhìn ánh đèn đường chiếu xuống, một mảnh tối om của bóng dáng ngồi xổm nơi đó.
Ánh đèn mờ nhạt trên đỉnh đầu, cái trán cô trơn bóng, trên đầu xù một mảnh, giống như. . . người mắc bệnh tâm thần.
Hàn Duy Chỉ nói ở trong lòng như vậy, chân đá cô vài cái.
Chủ yếu là anh lo lắng đêm đông cô sẽ chết ở chỗ này, trời đang có tuyết rơi, anh không thể lý giải, sao cô có thể tiến vào khu biệt thự nghiêm ngặt này.
Hơn nữa trong tay còn cầm hành lý.
Bạch Ngân bị anh đá tỉnh, ngẩng mặt lên nhìn người bằng nụ cười vô hại.
Trong lòng Hàn Duy Chỉ rùng mình, anh không biết vì sao cô có thể cười như vậy.
Chẳng lẽ cô không biết, chính mình vừa rồi đạp cô mấy cái sao?
Nếu có chuyện sẽ khiến cô thẹn cười không nổi.
Nhưng cô lại cười chói lọi, có phải cô không cảm thấy thẹn không?
“Cô còn tới làm gì?” Anh từ trên cao nhìn xuống.
Bạch Ngân đã đứng lên, đi phía sau anh: “Tôi đến ở nơi này.”
“Tôi đồng ý cho cô ở sao?” Anh đẩy cửa đi vào, để lại cho cô một cái nhìn trào phúng.
Cô chui vào khe hở lập tức vọt vào phòng khách, cảm giác quen thuộc đánh úp lại.
Bạch Ngân cảm thấy cả người đều có tuyết, tứ chi đông cứng đã giãn ra.
Buổi tối cô chưa ăn cơm, chui vào phòng bếp, hỏi anh: “Tôi muốn nấu mì sợi ăn, anh muốn ăn không?”
Hàn Duy Chỉ chưa thấy qua người nào vô sỉ như vậy, thật sự biến nơi đây thành nhà của mình sao?
Nghe vậy anh cười lạnh một tiếng: “Cô ăn nhiều hay ít đều trả tiền! Dám làm rơi một cái bát liền cút ra ngoài cho tôi!”
Nói xong anh vội vàng đi lên tầng.
Bạch Ngân liếc nhìn anh từ góc độ này, nhìn thấy đôi chân thon dài.
Chậc, sao lại có người chân dài như vậy chứ.
Lúc này cô sớm đã quên mình muốn làm gì.
Cô chăm chú thưởng thức dáng người soái ca, càng không tự chủ được liên tưởng đến tối hôm qua ở phòng anh, nhìn đôi chân thon dài cùng hình dáng của qυầи ɭóŧ.
Quả nhiên dáng người tốt thì dáng người cũng tốt, anh không mặc quần vào thời điểm nào cũng đều có thể thấy rõ cơ bắp, mặc quần càng có cảm giác có sức hơn.
Là một họa sĩ thích vẽ trai đẹp, Bạch Ngân cảm thấy anh thật thơm! Thân cao 1m8, vai rộng eo thon chân dài, tỷ lệ hoàn mỹ, quần áo vừa người đến khi đặt làm, lại nhìn nhiều vài lần cũng không tệ!
Cô nghĩ mỗi bức tranh đều có mối quan hệ với Hàn Duy Chỉ, đều khiến cô vẽ lên tay!
Đáng tiếc anh đã biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, cô muốn dùng điện thoại chụp ảnh một tấm, cô sợ lúc vẽ sẽ bị thiếu chi tiết.
Bạch Ngân im lặng lấy điện thoại ra, hướng về phía anh chụp ảnh, vô thanh vô thức chụp được vài tấm.
Cuối cùng trong một bức ảnh, Hàn Duy Chỉ dừng bước chân lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn mặt cô.
Khuôn mặt trong ảnh tuấn tú đặc biệt rõ ràng, mặt mày sắc bén, càng đẹp trai khiến người khác mặt đỏ tim đập, nhưng anh trừng mắt liếc mắt nhìn cô.
Bạch Ngân sợ đến mức tay run lên, điện thoại rớt trên sàn nhà, anh không nhìn cô nữa rồi biến mất ở cuối cầu thang rất nhanh.
Bạch Ngân ý thức được chính mình bị anh hung hăng trừng mắt một cái, sợ đến mức thu hồi ánh mắt nhưng vẫn vững vàng nắm chặt điện thoại.
Còn may mắn là anh nhanh chóng biến mất cuối cầu thang, chắc hẳn không phát hiện chuyện cô làm đâu.
Bởi vì nhạc đệm nhỏ này mà cao hứng, kích động.
Cô nói ở trong lòng: Thị lực Hàn Duy Chỉ chẳng ra gì. Trắng trợn chụp lén hình anh nhưng anh vẫn chưa phát hiện, thật khờ!
Còn Hàn Duy Chỉ đang bị nói khờ thì lên tầng bật âm thanh nổi, nửa đêm anh nghe nhạc cổ xưa rock anh roll “One way-ticket”, rót cho mình một ly rượu vang đỏ.
Một hơi uống sạch ly rượu đỏ, anh dùng sức đặt ly rượu trên giường, rầu rĩ một tiếng: Ngu xuẩn, dám trắng trợn chụp lén! Cô biếи ŧɦái bao nhiêu thế? Ngày hôm qua mặc áo ngủ như vậy đi đến đây, hôm nay thì chụp lén chân anh, ngày mai khả năng còn lăn lên giường anh!
Mẹ nó.
Lục Khải Nhan thật đúng là tìm phiền toái đến cho anh.
Nếu không phải vì đứa cháu Hàn Chí, anh tuyệt đối không chịu đựng người biếи ŧɦái này!
. . .
Người bị gắn mác “biếи ŧɦái” mang tên Bạch Ngân, ngày hôm sau cô ở nhà thì bị tiếng chuông cửa gõ làm tỉnh dậy.
Cô vừa rời giường, thật sự bởi vì máy sưởi quá thoải mái, ngủ đến mười một giờ, thật ra còn muốn ngủ tiếp, bởi vì hôm nay cô không có lịch trình gì, chỉ ngủ cũng là một chuyện lớn nhưng chuông cửa vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Bạch Ngân mặc quần áo xong đi mở cửa, trước cửa có một người đàn ông.
Người dẫn đầu tự báo danh: “Xin chào cô, chúng tôi là công nhân của biệt thự, ngài Hàn mời chúng tôi đến vì muốn lắp đặt thiết bị theo dõi.”
Bạch Ngân hơi hoài nghi nhưng đối phương đưa ra hợp đồng bên trong còn có chữ ký viết tay của Hàn Duy Chỉ.
Cô vẫn không yên tâm, định gọi điện thoại cho anh hỏi rõ ràng nhưng phát hiện ra cô không có số của anh, cũng may có thông tin trong bản hợp đồng.
Bạch Ngân ấn phương thức liên lạc trong bản hợp đồng rồi gọi.
Người nhận không phải là Hàn Duy Chỉ mà là một giọng nữ trong trẻo.
Đối phương dùng tiếng Anh để chào hỏi, nghe được Bạch Ngân ấp úng liền dùng tiếng Trung giới thiệu bản thân: “Xin chào, đây là bộ phận thư ký của Henry, tôi có thể giúp gì cho cô?”
Bạch Ngân phản ứng lại, Henry hẳn là tên tiếng anh của Hàn Duy Chỉ.
Chắc giờ anh đang làm việc, không có thời gian cùng cô nói chuyện, vì thế hỏi: “Xin chào, ở đây có một đội bảo trì muốn lắp đặt máy giám sát, cô có thể giúp tôi hỏi được không?”
Ở đầu dây bên kia Nikou yên lặng vài giây sau mới phản ứng lại, lập tức nói: “Không sai, buổi sáng hôm nay Henry đi làm có nói với tôi, anh ấy hẹn trước với bên lắp đặt, tôi là thư ký thứ nhất của anh ấy, hiện tại anh ấy đang có cuộc họp, có lẽ cô để đội lắp đặt vào cửa trước, nếu cô không yên tâm có thể để đội lắp đặt chờ trong một lát, tôi chờ Henry họp xong sẽ lập tức bảo anh ấy trả lời ngay.”
Bạch Ngân vừa nghe liền thấy đúng, nhanh chóng nói: “Không cần, cảm ơn cô, không cần làm phiền cô nữa. Tôi không có vấn đề gì, hiện tại sẽ để bọn họ lắp đặt.”
Bạch Ngân gọi điện xong, mới mở cửa cho người bên ngoài vào.
Đoàn người toàn bộ quá trình đều yên tĩnh ở bên ngoài chờ, không có chút nào không kiên nhẫn.
Nhưng Bạch Ngân rất có mắt nhìn, không đóng cửa lại sau đó cô ở tầng một mở cửa phòng bếp, pha trà đưa cho bọn họ.
Thời tiết đang rất lạnh, nhân viên lắp đặt nhận được nước nóng vô cùng cảm ơn, Bạch Ngân vì vậy cũng mượn cơ hội cùng bọn họ trò chuyện.
“Vì sao muốn lắp nhiều máy theo dõi như vậy?” Bạch Ngân hỏi.
Có một công nhân đang nghỉ ngơi uống trà, thái độ rất tốt mới giải thích: “Chủ nhân nói cản nhà này có biếи ŧɦái đến. Yêu cầu phòng ngủ, phòng tắm và sân thượng tầng ba đều phải lắp máy theo dõi.”
Một người khác đang ở phòng ngủ chính tầng ba lắp đặt máy nghe vậy ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở đồng nghiệp.
Người công nhân uống trà lập tức ý thức được, mình vừa nói lời không nên nói: “A, ồ, thật ra vẫn xuất phát từ an toàn tài sản mà suy nghĩ.”
Bạch Ngân cũng biết, Hàn Duy Chỉ coi cô trở thành kẻ biếи ŧɦái, cô nhún vai.
Cô không hề nói gì nữa, rốt cuộc cũng hơi xấu hổ.
Sau đó hai người công nhân ở tầng ba, tầng một, bao gồm cả tầng hầm một và hai đủ mọi loại vị trí lắp đặt, máy lớn máy bé mười mấy máy theo dõi sau đó mới khách khí nói tạm biệt với Bạch Ngân.
Bạch Ngân ngốc luôn hỏi: “Mấy người có phải quên lắp trên tầng hai rồi không?”
Công nhân kia lại nhìn hợp động một lần nữa, trên đó viết rõ ràng tầng hai không cần lắp, vì thế nói: “Thưa cô, không sai, chúng tôi chỉ tiến hành lắp đặt dựa vào bản hợp động.”
Bạch Ngân ồ một tiếng, tiễn người đi, xem ra Hàn Duy Chỉ còn giống người đàn ông, không lắp máy theo dõi ở phòng ngủ, phòng tắm.
Anh thật sự chỉ phòng ngừa nữ sắc, xâm chiến địa bàn anh! Thuận tiện khu vực trong nhà cũng thăm dò, đủ độc! Vô thanh vô thức đánh lên mặt cô!
Trong lòng Bạch Ngân nóng rát.
Nghĩ đến việc anh xem cô là sắc lang, Bạch Ngân đi ngang qua phòng theo dõi, hung hăng trừng mắt nhìn máy tính theo dõi! Thật đáng giận!
. . .
Hàn Duy Chỉ nhận được thông báo của Nikou, nói đội ngũ công nhân đã lắp đặt xong, cũng gửi cho anh tài khoản chỉ cần đăng nhập là được.
Cũng nhắc nhở anh vì an toàn video, kịp thời đổi mật mã.
Hàn Duy Chỉ bật màn hình trước, liếc mắt liền nhìn thấy Bạch Ngân ở trước màn ảnh trừng mắt nhìn anh.
Anh biết cô không phải chỉ trừng mắt nhìn mình, chỉ là ánh mắt này làm anh không thoải mái.
Anh tùy ý đem điện thoại bỏ qua.
Nhìn dự án phát triển, lại cầm điện thoại, nhìn Bạch Ngân ở sô pha tầng một cởϊ qυầи áo.
Hôm nay rất lạnh, xem ra máy sưởi trong nhà khiến cô nóng.
Cô cởi chỉ chừa áo ba lỗ và quần đùi.
Ban đầu cũng không có gì, coi như anh chỉ kiểm tra độ phân giải máy theo dõi.
Chắc chắn người phụ nữ này có bệnh rồi, cô đi đến trước màn ảnh làm động tác: Hi~
Hàn Duy Chỉ mắng một tiếng “có bệnh” sau đó không xem người phụ nữ biếи ŧɦái này nữa.
Anh thay đổi toàn bộ mật mã máy theo dõi, lúc nghĩ mật mã hệ thống nhắc nhở phải dùng số tiếng Anh.
Anh cảm thấy đây là chuyện người phụ nữ biếи ŧɦái mà cài đặt lại mật mã, vì thế anh lấy chữ cái Bạch Ngân, tùy tiện bảo Tưởng Phất đưa tư liệu của Bạch Ngân đến, tìm sinh nhật cô coi như mật mã.
Anh không nghĩ cô nhỏ tuổi như vậy.
Từ trước đến nay, Hàn Duy Chỉ không nghĩ muốn cô đang làm gì.
Anh chỉ nhớ rõ cô là sinh viên Đại học A, chuyên nghiệp hay không cũng không biết, hôm nay lúc tìm ngày sinh nhật, anh liếc mắt nhìn một cái, phát hiện cô học hội họa Trung Quốc.
Ồ, học vẽ tranh.
Hiện tại lại chạy đến nhà anh nằm vùng làm gián điệp, bán mình còn bán thịt, thật có tiền đồ.
Anh dùng sức khép lại tư liệu.
Anh không muốn nhìn cô thêm một lần nào nữa, thật mất mặt!