Đôi mày rậm và nghiêm nghị của Hàn Duy Chỉ hạ xuống, lập tức tránh ra, đưa lưng về phía hai người rồi giải thích: “Phòng khách ở tầng hai, không có chuyện gì thì đừng lên tầng ba.”
Hàm ý muốn cùng cô phân rõ giới hạn, quyết không cho phép cô xâm phạm địa bàn của mình.
Gương mặt Bạch Ngân nóng lên, ai cũng cần tôn nghiêm, cô cảm thấy tôn nghiêm bản thân bị dẫm nát.
Còn nát hơn bùn trong đất.
“Cô đừng đỏ mặt, không cần lo cho anh ta, nhất định phải nghĩ cách lên được tầng ba.” Lục Khải Nhan tận lực giải thích cho cô: “Tôi chờ tin tốt từ cô, một tháng sau gặp. Hôm nay không được thì ngày mai, ngày mai không được thì ngày kia, nhất định cô phải quyến rũ được anh ta. Hạnh phúc của tôi nằm trong tay cô.”
Sau đó, Lục Khải Nhan ném một túi hành lý xuống chỗ Bạch Ngân, nói đây là đồng phục, đêm nay có thể tận dụng.
Sau khi kim chủ Lục rời đi, Bạch Ngân ngồi cô đơn ở ghế sô pha tầng một rất lâu.
Cho đến khi có âm thanh nhắc nhở từ điện thoại đánh thức, Lục Khải Nhan kéo cô vào một nhóm nhỏ, kéo cả cô giáo Lư, trợ lý nhỏ vào theo.
Cô giáo Lư ở trong nhóm trò chuyện: “Bảo bối, đây là bước đầu tiên thành công, đi lên tầng hai tắm rửa xịt nước hoa, thay quần áo mà Khải Nhan đưa cho cô.”
Bạch Ngân kéo túi hành Lý Khải Nhan đưa cho cô, phát hiện túi hành lý này làm bằng vải thô mềm mại.
Cô cho rằng bên trong có quần áo tắm, nhưng bên trong chỉ có một chiếc váy ngủ lớp vải mỏng, một nửa còn trong suốt
Cô cảm thấy xấu hổ nhìn thấy đồ cô không nên thấy, nhanh chóng kéo khóa túi lại.
Bạch Ngân vẫn còn để tâm những gì Hàn Duy Chỉ vừa nói.
Cô đi lên tầng hai với túi hành lý của mình, đi vào phòng tắm, chà sát thật mặt khuôn mặt của mình, tự nhủ mọi chuyện đã ổn rồi.
Ai cũng không muốn mình bị coi thường và cô cũng vậy.
Nhưng cô biết mình không có lựa chọn.
Lục Khải Nhan nhìn thấy Bạch Ngân vẫn luôn không trả lời, đoán nhất định cô vì lời nói vừa rồi mà khổ sợ, cần chút thời gian để cô thích ứng, vì thế liền nói: “Đừng nóng nảy, trước tiên nghỉ ngơi tốt đi, dưỡng tinh thần, ngày mai còn rất nhiều thời gian cho chúng ta.”
Cô giáo Lư không đồng ý, nhắn lại: “Bàn cần đập khi bàn còn nóng, tức là phải hành động ngay, để gϊếŧ chết đối thủ lúc bất ngờ, người trẻ tuổi không hiểu, bỏ lỡ thời cơ sẽ không lại có nữa, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất, chờ Hàn Duy Chỉ nghĩ kỹ, đến tầng ba cô còn không vào được.”
Trợ lý vẫn không nói gì bất ngờ gửi tin nhắn đến: “Có đạo lý.”
Bạch Ngân cũng biết tầm quan trọng của thời cơ.
Phải biết rằng ngày đó vì sao có thể nhận được năm trăm vạn của Lục Khải Nhan, tất cả đều bởi vì khống chế thời cơ.
Bây giờ có phải thời cơ tốt nhất hay không cô không rõ ràng lắm, nhưng cô biết chờ đến ngày mai, Hàn Duy Chỉ sẽ bắt đầu phòng bị đối với cô.
Hiện tại chắc anh còn đang tự hỏi những gì xảy ra sau đó, làm thế nào bị một kỹ nữ trà xanh vào được nhà mình.
Bạch Ngân khóc thầm, cũng giải tỏa hết tâm trạng phiền muộn.
Cô nhắn một hình động ok sau đó nói: “Chờ tin tức của tôi, tôi sẽ hành động ngay.”
Cô mở túi hành lý của Lục Khải Nhan, phát hiện bên trong ngoại trừ váy hai dây còn có một lọ nước hoa.
Hương vị thiếu nữ tươi mát sẽ khiến người đàn ông thích.
Cô đi tắm, mái tóc vẫn còn ướt, người nóng bừng.
Sau khi thay váy ngủ hai dây mỏng, cô xịt nước hoa lên cổ tay và sau tai, nhẹ nhàng bước lên tầng.
---
Trên tầng là một phòng ngủ chính rộng lớn nối liền với sân phơi bên ngoài, Bạch Ngân đi lên cửa phòng đang mở.
Cô nhìn thấy Hàn Duy Chỉ ngồi trên sân thượng uống rượu vang đỏ, vị trí sân thượng vừa vặn có thể nhìn thấy hoa và cây trồng trong biệt thự, vị trí cảnh quan rất tốt.
Không biết anh đang chăm chú nhìn gì, nâng ly rượu lên rồi nặng nề đặt xuống, hẳn là tâm trạng không tốt, Bạch Ngân bị một tiếng “rầm” làm cho hoảng sợ chân mềm nhũn.
Cô đứng đó một lúc, không dám làm phiền anh hay phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cho đến khi Hàn Duy Chỉ đứng dậy, cô nhanh chóng trốn sang một bên.
Khi trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, Bạch Ngân lập tức xông vào phòng anh.
Cô do dự khẩn trương bất an không biết nên mở miệng nói với anh lời gì.
Nhưng cô một chữ cũng chưa kịp nói, cửa phòng tắm “phanh” một tiếng đã mở ra, Bạch Ngân sợ đến mức chân mềm nhũn.
Nửa người trên Hàn Duy Chỉ trần trụi, nửa người dưới chỉ mặc một qυầи ɭóŧ, Bạch Ngân trừng lớn đôi mắt, đó là qυầи ɭóŧ có vải dệt co dãn.
Bạch Ngân không nghĩ đến chính mình có thể nhìn thấy cảnh này, dáng người đàn ông cường tráng, tay chân thon dài, đường cong cơ bắp mịn màng, trên người không có chút mỡ thừa
Có thể thấy đây là một thân mình thường xuyên luyện tập, làn da một màu khỏe khoắn.
Bạch Ngân đỏ mặt, cô cảm thấy mình không có nghĩa khí, cô bị hormone của người đàn ông này hấp dẫn.
Rõ ràng loại nhiệt đó cách cô một khoảng cách nhất định nhưng cô thực sự cảm thấy hơi nóng, nó phả vào mặt cô
Lần này chân cô yếu, ngã xuống giường anh, sợ hãi không dám ngẩng đầu lên.
Hàn Duy Chỉ ngạc nhiên, anh quên lấy khăn tắm nên ra ngoài lấy, không ngờ liếc mắt một cái thì nhìn thấy kỹ nữ trà xanh.
Lập tức nổi trận lôi đình, thậm chí anh còn quên mất trên người chỉ còn lại qυầи ɭóŧ, thấp giọng mắng cô: “Cô có bệnh à? Ai cho cô lên đây?”
Lúc này anh mới nhìn thấy cô mặc váy hai dây, nửa trong suốt, thậm chí chất ren kia còn nhìn thấy cô có hình dạng gì.
Anh lướt nhìn qua, cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm Lục Khải Nhan mắc bệnh không nhẹ, đến chiêu này mà cô ta cũng nghĩ ra được.
Anh không phải kiểu người nhìn thấy phụ nữ liền nhào đến, mấy cái chiêu trò này anh gặp không ít, chỉ dựa vào cô ta mà muốn anh mắc bẫy.
“Cô cởi hết đồ ra xem tôi có chạm vào cô không?”
Hàn Duy Chi một tay kéo cô lên, hướng xuống dưới tầng ném ra: “Cút.”
Bạch Ngân cho rằng anh sẽ đem cô ném xuống cầu thang, tốt nhất quăng ngã đến mất trí đi.
Nhưng cuối cùng cô phát hiện, anh chỉ đem cô ném vào thang máy.
Thì ra biệt thự này còn có thang máy, không gian tương đối nhỏ nhưng được trang bị đầy đủ.
Cô từ từ tỉnh táo lại trong không gian thang máy chật hẹp.
Ý thức được bản thân vừa rồi đang chuyện ngu xuẩn gì, lại nhìn thấy gì, cô nghĩ đến đường cong cơ bắp cùng đồ vật kia, liền căng thẳng.
Cô cảm thấy mình không đơn giản nóng nảy như vậy, tim đập loạn xạ, dù như thế nào cũng không thể kìm nén được
Thang máy đưa cô xuống tầng một, sau khi cửa mở cô bất an đi ra ngoài, nhìn thấy đây là phòng chứa rượu và quầy bar, cô nhận ra đây không phải nơi mình nên đến.
Nếu Hàn Duy Chỉ bị mất rượu, nhất định sẽ tìm cô tính sổ?
Cô chạy nhanh vào thang máy, toàn bộ là ban đêm, cô không dám rời đi phòng ngủ ở tầng hai nửa bước.
Cô giáo Lư ở trong nhóm hỏi cô: “Sao rồi? Thành công cắn câu không?”
Không có nhưng em bị anh ta câu dẫn.
Bạch Ngân ở trong lòng thầm trả lời.
Đương nhiên cô không đói khát nhưng mà đêm nay, cô lại mơ một giấc mơ từ trước đến nay chưa có.
Nhất định ga giường nhà Hàn Duy Chỉ quá ấm áp thoải mái, cô mơ thấy cánh tay cường tráng của anh ôm cô suốt đêm, xoa xoa lại véo, ôm ấp lại dịu dàng lưu luyến.
Đây… đúng là không giống điều cô nên mơ.
Tỉnh mộng liền thấy ý nghĩ của bản thân có bao nhiêu hoang đường.
Sáng sớm sáu giờ cô đã tỉnh, trời còn chưa sáng.
Bên ngoài đang có tuyết rơi, cô kéo bức màn, nhìn cây bạch quả bên ngoài bị tuyết che kín, hình ảnh xinh đẹp chỉ có trong thế giới cổ tích.
Tâm trạng cô rất tốt, tính toán sau bữa ăn sáng mang quần áo trở về trường học.
Tối hôm qua cô mặc quần áo ngủ mà Lục Khải Nhan đưa, đêm nay cô cũng không muốn mặc nó nữa, cảm thấy không được tự nhiên.
Rửa mặt xong, cô liền mặc quần áo hôm qua mình mặc đến cùng áo khoác đi xuống tầng một.
Vừa vặn thang máy mở, Hàn Duy Chỉ một thân đầy mồ hôi đi ra, xem ra còn có một tầng tập thể hình.
Có phải vì tuyết rơi nên anh chỉ có thể xuống tầng một tập thể dục không?
Anh vừa tập thể dục xong, mặc áo ba lỗ cùng quần đùi, trời đang rét nhưng anh không lạnh, ngực còn có mồ hôi rơi.
Khi nhìn thấy anh như vậy, tim cô bắt đầu không khống chế đập loạn xạ.
Làm sao bây giờ? Vì sao còn muốn cho cô nhìn thấy mặt gợi cảm của anh?
Áo ba lỗ cùng quần đủi của anh rất ướt, thật sự đẹp trai đến mức người ta muốn bỏ qua liêm sỉ, lễ nghĩa.
Bạch Ngân yên lặng đi đến ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, đưa lưng về phía anh, một cử động cũng không dám, mơ hồ nghe được anh ở trong bếp nấu ăn.
Cô tính toán chờ anh nấu xong mình sẽ đi, như vậy liền không cần cùng anh chạm mặt nữa.
May mắn ghế nhà anh rất lớn, cô có thể đưa lưng về phía anh ngồi.
Bạch Ngân ngồi chốc lát, không nghe được động tĩnh, nhẹ nhàng đứng lên, nhìn anh căn bản chưa đi, đang ở trên bàn ăn ăn bánh mì cùng yến mạch.
Bữa sáng chỉ có một phần, không có cho cô.
Bạch Ngân không nghĩ sẽ cùng anh chạm mặt, nhưng lúc anh ngẩng đầu liền chạm vào ánh mắt cô.
Bạch Ngân lắp bắp nói: “Ngài Hàn, thật xin lỗi, tối hôm qua tôi không cố ý.”
Hàn Duy Chỉ cảm thấy người này đang lạy ông tôi ở bụi này.
Cô ăn mặc hở hang như vậy đến phòng anh, bây giờ cô còn nói với anh là không cố ý.
Cô xem anh là ngốc à?
“Cô cố ý hay không cũng không liên quan tới tôi.” Trong tay anh đang cầm nĩa ném lên đĩa đồ ăn, leng keng một tiếng, đôi mắt u ám: “Nói với Lục Khải Nhan, vô dụng thôi. Cô có cởi hết quần áo nằm trước mặt tôi cũng vô dụng, cô hiểu chưa?”
Bạch Ngân cảm thấy xấu hổ, sắc mặt rất kém, hơi tái nhợt, cắn môi không nói lời nào.
Sau khi chạm vào ánh mắt anh, cô khuất phục nói: “Đã hiểu.”
Hàn Duy Chỉ nhướng lông mày, tựa lưng vào ghế, hất cằm nhìn cô: “Được rồi, vậy bây giờ cô gửi tin nhắn cho Lục Khải Nhan, nói cho cô ấy cô hiểu cái gì.”
Bạch Ngân không trả lời, cô chỉ cảm thấy làm như vậy kỳ quái.
Nhưng Hàn Duy Chỉ nhìn chằm chằm cô như đang cười nhạo cô.
Cô cảm thấy khó chịu.
Dù khó chịu nhưng cô vẫn không muốn gửi tin nhắn
Cô nhìn ánh mắt của anh, hơi sợ hãi.
Nhưng vẫn đè thấp âm thanh nói: “Tôi không gửi.”
“Không gửi bây giờ thì cô cút đi.” Hàn Duy Chỉ nói câu này mà không gợn sóng.
“Tôi, ý của tôi là không cởi sạch trước mặt anh. Cho nên tôi không gửi.” Bạch Ngân cố gắng nói lý.
Bỗng nhiên Hàn Duy Chỉ cong khóe môi, cảm thấy kỹ nữ trà xanh này thật biết cắt câu lấy nghĩa.
“Cho nên ý của cô phải đợi cô cởi hết mới có thể gửi tin nhắn?”
Bạch Ngân gật đầu liên tục.
“Cô có bệnh sao?” Hàn Duy Chỉ bị cô làm cho tức giận: “Dáng vẻ tối hôm qua của cô có khác gì không mặc không?”
Bạch Ngân nghiêng đầu, quật cường cố gắng: “Tôi, tối hôm qua có mặc quần áo, anh nhìn lầm rồi.”
Hàn Duy Chỉ nhanh chóng thu dọn đồ ăn, dáng vẻ giống như phẫn nộ.
Anh chẳng thể nghĩ đến, chính mình lại ở chỗ này, bởi vì vấn đề có mặc quần áo hay không cố gắng cãi lý.
“Cô là cái đồ bệnh hoạn.”
Đây là khi Hàn Duy Chỉ lúc lên lầu ném cho cô một câu.
“Cái kia, đợi chút tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, xin hỏi tôi có thể ăn đồ trong tủ lạnh không?”
Bạch Ngân vì thế mà đi lên tầng hai, đứng ở chỗ rẽ cầu thang lớn tiếng dò hỏi: “Ngài Hàn, tôi hơi đói bụng, xin hỏi tôi có thể ăn đồ ăn trong tủ lạnh không?”
“Có thể! Nhưng phải thu phí.” Anh lớn tiếng nói lời vô tình.
“Tôi không có tiền mặt, có thể chuyển qua Wechat không?” Bạch Ngân hỏi.
Hàn Duy Chỉ không phản ứng.
Bạch Ngân ăn đồ ăn ở dưới lầu.
Hàn Duy Chỉ mặc áo sơ mi sạch sẽ xuống tầng, trở thành một người thành thục giỏi giang.
Giống như anh còn xịt nước hoa, tóm lại rất thoải mái, cô thích loại hương thơm này.
Bạch Ngân đi lên muốn thêm wechat anh, nói phải trả tiền.
Anh làm rơi điện thoại của cô, không lưu tình làm dáng vẻ từ chối.
Bạch Ngân nhìn điện thoại mình rơi trên mặt đất, cũng không thấy đau lòng.
Dù sao điện thoại có rơi mạnh hơn nữa thì nó cũng không có khả năng bị vỡ.
Hàn Duy Chỉ một tay đút quần, nhìn cô chăm chú.
Bạch Ngân cảm thấy tư thế này của anh, đẹp đến mức khiến tim cô đập không ngừng.
Cô ngẩng đầu hướng anh cười nói: “Tôi muốn đi ra ngoài một chút, anh có thể cho tôi chìa khóa không?”
“Cô tưởng bở.” Anh nói.
“Vậy ngài có thể nói cho tôi mật mã không?”
“Mơ.” Anh nói.
“Anh có thể lưu lại vân tay không?”
“Cô tưởng cô là ai.” Anh nhìn cô vài giây, xoay người không để lối thoát.
Bạch Ngân nhìn anh mặc áo khoác đi ra ngoài
Huhu, sao có người đến bóng dáng cũng đẹp như vậy hả chời?
Cô tạm thời đã quên, vừa rồi anh đối với mình nói chuyện khí phách như thế này, rốt cuộc đẹp đến phạm quy.
Tuy rằng không có chìa khóa, vân tay cũng không được, mật mã càng không, Bạch Ngân lại không thể cứ ở nhà cả ngày.
Nhất định cô phải ra ngoài.
Hôm nay ngoại trừ việc phải về ký túc xá lấy quần áo, cô còn muốn xem bức tranh của Dương Mông Điềm.
Lần trước cô có nói với Chu Quân, tuy rằng không tham gia hạng mục này nhưng cô muốn đi học tập một chút.
Hon nữa ở biệt thư này thoải mái như vậy, buổi tối ngủ cũng ấm áp, cô muốn mua sách tham khảo tiếng Anh về làm.
Tính toán nhiệm vụ Lục Khải Nhan, ít nhất tháng này ở chỗ này cô phải học giỏi tiếng Anh.
Chờ cô đem quần áo cùng sách vở đến đây, tính toán Hàn Duy Chỉ không cho cô chìa khóa, cô có thể dựa vào sách vở vượt qua một tháng.
Đến nỗi ăn uống, thì cũng ăn đồ trong tủ lạnh, cô vừa rồi nhìn qua, tủ lạnh của Hàn Duy Chỉ đầy đủ mọi thứ, cũng đủ cho cô dùng qua mùa đông
---
Bạch Ngân vui vẻ thỏa sức tưởng tượng, một tháng tiếp theo hàng ngày đến biệt thự cao cấp.
Hoàn toàn quên mất, tối hôm qua bản thân đã chạy vào toilet rơi nước mắt.
Cô chính là kiểu người như vậy, chuyện gì không vui cũng sẽ quên nhanh trong nháy mắt.
Thật ra không ai có thể làm tổn thương cô, dù sao cô cũng tổn thương quá nhiều, so với chuyện người thân phản bội, người xa lạ dùng lời nói làm tổn thương cô cũng không tính là gì đối với cô.
Ở trong mắt cô, Hàn Duy Chỉ coi như là khách khí.
Tuy rằng từ lúc cô biết anh đến giờ, đã không cho cô sắc mặt tốt, lời thô lỗ nhất nói với cô cũng chỉ có “Cô bị bệnh à?”
Nhưng trong mắt Bạch Ngân những lời này không tính là gì, cô âm thầm tự an ủi bản thân mình: Hàn Duy Chỉ không hề muốn nói những lời đó với cô, chỉ là anh khó chịu vì việc cô làm mà thôi.
Xem nhẹ chờ đợi của Lục Khải Nhan, cô phát hiện mình đang âm thầm so sánh với Hàn Duy Chỉ.
Anh không hận cô sao?
Sau đó đó cô sẽ cố ý lượn lờ trước mặt anh.
Thời còn đi học, người kia nhất định không quen bạn nữ ngồi cùng bàn mình phân cao thấp.
Cô muốn chán ghét anh, hận không thể đem đảo lộn cuộc sống của anh.
Cô nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Hàn Duy Chỉ, trong lòng nhẹ nhàng nở nụ cười, cô không nhịn được cười phát ra tiếng, lăn qua lăn lại ghé trên bệ cửa sổ tầng một.
Cho đến khi cô nhìn anh lái xe khỏi gara, cô mới dừng cười.
Đều do anh lớn lên quá đẹp đến bóng dáng lái xe cũng đẹp.
Cô nhịn không được nhìn lén anh vài lần, sau đó chậm rãi chuẩn bị ra ngoài.