Chủ nhật đến như đúng hẹn.
Bạch Ngân mặc một chiếc váy Dior mới do Lục Khải Nhan tặng cô, thiết kế bằng vải lụa, phía sau có một chiếc nơ. Nó tôn lên khí chất người mặc, màu sắc cũng tôn lên nước da trắng của cô.
Lúc cô mặc chiếc váy này ra ngoài, bạn cùng phòng trong ký túc xá đều kinh ngạc.
Thành thật mà nói, mọi người đều biết Bạch Ngân lớn lên khá xinh đẹp, mặc dù nhiều năm qua, khuôn mặt của cô ấy hơi mệt mỏi, trừ khi đi làm thêm, cô hoàn toàn không chú ý ăn mặc, đẹp đến đâu cũng không chịu nổi dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của cô, thật ra không phải Bạch Ngân không muốn trưng diện, chỉ là cô không nghĩ ra trưng diện cho ai xem, đến người ăn cơm chung mà cô cũng không có, cô chải chuốt ăn diện cho ai xem chứ?
Vì vậy mái tóc xoăn dài bao năm của cô đều không được chải chuốt kỹ càng, tùy ý buộc một chùm thành tóc đuôi ngựa lộn xộn ở sau đầu, có khi xuống lầu ăn cơm mà ngay cả tóc cô cũng quên chải. Cô không phải là kiểu con gái lúc nào cũng tinh tế gọn gàng.
Bởi vì cô tùy ý như vậy, khi nghĩ đến người đẹp mọi người cũng sẽ không liên tưởng đến cô, chỉ nhớ rõ dáng người của cô rất cao, ngũ quan rất đẹp, còn lại thì không nhớ gì.
Hôm nay vừa nhìn, quả nhiên là... người đẹp vì lụa.
Dương Mông Điềm là người đầu tiên kinh ngạc, cũng không keo kiệt mà khen ngợi: “Hôm nay cậu xinh đẹp thật đấy.”
Tuy mái tóc xoăn màu hồng của cô xinh đẹp nhưng thật sự quá bắt mắt, sau khi được duỗi thẳng, nhuộm thành màu nâu đậm, dáng người cô cao gầy, sau khi tóc được duỗi thẳng dài đến vai thì nhìn vừa trong sáng đơn thuần vừa cực kỳ khéo léo, phối với chiếc váy sang trọng này, làm cho người ta không thể dời mắt được.
Lâm Xuân Chi đang nằm đọc sách trên giường, liếc nhìn xuống một cái, cho dù từ trước đến nay cô ấy chưa từng nói một câu nào với Bạch Ngân, sau này cũng không có khả năng trở thành bạn tốt với cô nhưng xinh đẹp chính là xinh đẹp.
Cô ấy cảm thấy tất cả mọi người đều là con người, sao lại có vài người lúc bình thường thì rất bình thường không có gì nổi bật, chỗ ở của mình thì giống chó nhà có tang*, vừa trưng diện lên lại có thể lay động lòng người như vậy.
(*) Nguyên văn 丧家之犬 (tang gia chi khuyển): ý nói mất nơi nương tựa, lang thang đây đó
Trời ạ.
Đến hôm nay cô ấy mới hiểu được một câu, chìm đắm vào sắc đẹp.
Sự yêu thích của Lâm Xuân Chi đối với Bạch Ngân chính là bắt đầu từ vẻ ngoài xinh đẹp lạ thường này, cô ấy cảm thấy Bạch Ngân quả thực giống như một viên minh châu bị vấy bẩn.
Mỗi ngày viên minh châu này đều ngủ ở giường bên cạnh mình, thế nhưng cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới muốn khai phá vẻ đẹp kinh thiên động địa này của cô.
Thật sự quá phí phạm của trời!
Đều học nghệ thuật, Lâm Xuân Chi lắc đầu nói: “Chậc, sao cô gái này lại đẹp như vậy.” Nói xong tách tách hai tiếng, từ trên giường nhìn xuống chụp hai tấm ảnh cho Bạch Ngân.
Cô ấy đã nghĩ rồi, món đồ đẹp như vậy cô ấy không thể hưởng thụ một mình được.
Bạch Ngân cảm thấy chỉ là hôm nay bản thân mặc quần áo đẹp hơn một chút, tóc vừa mới nhuộm, bởi vậy cả người đều sáng lên mà thôi.
Trên thực tế, bình thường khi cô ra ngoài đi làm thêm cũng là thay váy bên trong trước rồi mặc thêm cái áo khoác, điểm khác biệt có thể là quần áo hôm nay mặc là nhãn hiệu lớn, tóc cũng không buộc kiểu đuôi ngựa lung tung nữa.
Bạch Ngân vội vàng đi ra ngoài đến điểm hẹn, Dương Mông Điềm thấy cô đi rất gấp gáp, còn hỏi cô: “Tối nay có cần giữ cửa cho cậu không?”
Cửa ký túc xá của bọn họ là ổ khóa dùng để khóa ở bên trong, lần trước ba giờ Bạch Ngân mới về cho rằng chắc chắn bạn cùng phòng sẽ không giữ cửa cho mình, không ngờ rằng cửa kia vẫn chưa bị khóa, cô mới có thể vào được.
Bạch Ngân nhớ tới kế hoạch “trực tiếp ngủ phục” của Lục Khải Nhan, suy đi nghĩ lại vẫn nói: “Để cửa cho mình nhé. Cảm ơn cậu.”
Đi xuống cầu thang cô mới nhớ ra, bạn cùng phòng còn chưa bao giờ hỏi chuyện có cần giữ cửa cho cô hay không, hều hết thời gian họ cũng chỉ hỏi cô đi đâu, cũng sẽ không hỏi có cần giữ cửa hay không.
Đi ra ngoài mới phát hiện gió lạnh thổi từng cơn, lúc này mới nhận ra thời gian đang trôi qua, vậy mà đã đến cuối tháng mười hai rồi.
Xe và vệ sĩ do Lục Khải Nhan phái tới đều đã đứng trước cửa, cô đi ra khỏi cổng trường, mở cửa xe rồi lập tức bước lên.
Đã gặp vệ sĩ vài lần, vệ sĩ có thái độ đúng đắn, đúng là một người cực kỳ chuyên nghiệp.
Cả quãng đường bọn họ đều không nói chuyện, xe chạy tới khu biệt thự có thiết kế sang trọng rồi dừng ở một tòa nhà ba tầng, bên ngoài có một cái sân, phía sau nhà còn có một cái hồ nhỏ.
Quả nhiên lực lượng của nhà họ Lục lớn, lớn hơn so với suy nghĩ của cô rất nhiều.
Tài xế dừng xe ở cửa lớn, cho Bạch Ngân xuống xe trước, bởi vì trợ lý nhỏ đã đứng đó chờ cô.
Sau đó họ lái xe rời đi.
Bạch Ngân ở cửa chờ trợ lý nhỏ Lương Khê đến đón mình, nhìn chiếc xe kia chạy đi, không hiểu sao mà nghĩ tới cỗ xe bí ngô của Cinderella.
Nhưng trải nghiệm tối nay của cô, chắc chắn là hấp dẫn nhiều hơn so với Cinderella.
Trợ lý nhỏ Lương Khê vừa nắm tay cô đi vào trong, vừa nói: “Trời ơi. Sao đột nhiên chị lại trở nên xinh đẹp như vậy hả chời?”
Không đợi Bạch Ngân khiêm tốn, trợ lý nhỏ lại nói: “Cũng đúng, chị xinh đẹp mà bằng không sao có thể ngủ với Hàn Duy Chỉ được?”
“Cho nên nói vẫn là cô Lục tinh mắt, lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy bức ảnh của chị từ văn phòng thám tử gửi tới, liếc mắt một cái liền nói chị có thể làm được rồi.”
Bạch Ngân: “...”
Bỗng nhiên không nói nên lời, không phải nói tai vách mạch rừng sao, rốt cuộc trợ lý nhỏ này có tinh thần chuyên nghiệp nào hay không thế, không sợ bị người khác nghe được mục đích tối nay của cô là muốn ngủ với Hàn Duy Chỉ sao?
Bạch Ngân và cô ấy cùng nhau đi lên cầu thang bằng đá cẩm thạch quanh co.
Ngôi nhà này được trang trí đẹp như một ngôi nhà kiểu mẫu sang trọng chỉ có thể nhìn thấy trên tivi, Bạch Ngân cảm thấy đôi mắt của mình như sắp mù luôn rồi.
Nếu như không phải có trợ lý nhỏ dẫn đường, cô cảm thấy mình sẽ bị lạc. Bạch Ngân một lần nữa cảm thán mình giống như một con ếch nhỏ*.
(*)小土鳖: hình dung người chưa thấy thế giới bao giờ, ếch ngồi đáy giếng.
Lên tầng hai, gặp mẹ kế của Lục Khải Nhan là Bao Uyển, bởi vì nghe được trợ lý nhỏ gọi bà ấy là “bà chủ”, Bạch Ngân mới nhận ra, bà ấy chính là một trong những người mẹ kế mà Lục Khải Nhan đã nói đến.
Rõ ràng mẹ kế là người rất điềm đạm, có cuộc sống an nhàn sung sướиɠ, da dẻ mịn màng, trông cũng không lớn hơn Bạch Ngân mấy tuổi.
Bạch Ngân bị chấn động nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, lễ phép vươn tay muốn bắt tay với bà ấy: “Xin chào, cháu là bạn tốt của Khải Nhan, vừa từ nước Anh trở về.”
Đây là lý do Lục Khải Nhan đã giao ước với cô từ sáng sớm, mặc kệ gặp ai trong nhà họ Lục thì cũng nói mình là bạn của Lục Khải Nhan.
Bao Uyển rất thân thiện bắt tay với cô, chỉ vào phòng ngủ trên lầu, thái độ cực kỳ tốt, giọng nói dịu dàng đến mức giống như vắt ra nước: “Khải Nhan ở trên lầu, vừa rồi con bé cãi nhau với cha một trận, hiện tại không vui lắm, cháu đi gặp con bé đi.”
“Dạ được.” Bạch Ngân nhẹ nhàng rút tay ra, lại thân thiện gật đầu mỉm cười với bà ấy, sau đó đi đến phòng ngủ của Lục Khải Nhan.
Phòng ngủ của Lục Khải Nhan rộng rãi, gần như chiếm cứ hết tầng ba, có thể tưởng tượng được địa vị của cô ấy trong gia đình này.
Nhưng hiển nhiên là công chúa không vui, cô ấy đang ngồi trên chiếc ghế “dọn sạch bàn làm việc”. Còn chưa đi vào, đã nghe được tiếng răng rắc.
Lương Khê cười nói: “Chị đừng căng thẳng, đây đều là những thứ cơ bản, lúc chị Khải Nhan không vui thích đập phá đồ đạc, dù sao đợi một lát là được rồi.”
“Tâm trạng của cô ấy thường xuyên kích động như vậy sao?” Bởi vì Bạch Ngân cảm thấy cô ấy đập phá đồ vật như vậy là có khuynh hướng bạo lực nhưng cô hy vọng chỉ là ảo giác.
“Không có, chị ấy đã từng uống thuốc điều trị rối loạn cảm xúc nhưng bây giờ tốt rồi.” Lương Khê nói: “Chị yên tâm, chị ấy chỉ giỏi ném những món đồ mà cha chị ấy mua nhưng chị ấy không bao giờ nổi giận với người khác, chị ấy đối với bất kì ai kể cả dì đều là một con cừu nhỏ, chị ấy rất tốt bụng.”
Cô ấy rất tốt bụng.
Bạch Ngân vẫn luôn ghi nhớ sự đánh giá chính xác nhất của trợ lý nhỏ Lương Khê đối với Lục Khải Nhan, rất nhiều năm sau cô tổng kết ra một chân lý, trợ lý nhỏ thành thật không lừa gạt mình.
Trong lúc Lục Khải Nhan nhìn thấy hai người vào phòng ngủ, còn đang đập phá mỹ phẩm dưỡng da quý giá trên bàn cô ấy.
Lương Khê đi tới cầm lấy, hiển nhiên đã thành thói quen: “Trời ạ, cái này rất đắt tiền, chị không cần có thể cho em.”
“Vậy em cầm đi đi.” Lục Khải Nhan lấy ra một bộ mới: “Em phải dùng cái này, em xem mặt em nhiều dầu như vậy.” Giọng điệu của cô ấy rất bình thản, không có một chút suy nghĩ bố thí nào.
Quả nhiên cơn tức giận của Lục Khải Nhan đến nhanh đi cũng nhanh, sau đó dì giúp việc đi vào quét dọn, cô ấy còn đỏ mắt nhắc nhở dì: “Dì cẩn thận một chút.”
Tuy rằng dì giúp việc nghe không quen nhưng vẫn rất cố gắng mỉm cười với cô cả của nhà bọn họ: “Vâng, tiểu thư, cô cũng phải cẩn thận một chút, buổi tối tắm rửa, phải nhớ mang dép, đừng đi chân trần.”
Lục Khải Nhan nói “Dạ biết” rồi xoay người nhìn Bạch Ngân, dường như mới nhận ra cô mặc quần áo mới, khen cô: “Thật xinh đẹp, thì ra cô gợi cảm như vậy, còn có một đôi chim bồ câu lớn.”
“Chim bồ câu lớn là gì?” Bạch Ngân khá xa lạ với từ này.
Lương Khê cười giải thích: “Nghĩa là chị có bộ ngực lớn.”
Bạch Ngân bất lực mỉm cười, hơi ngượng ngùng, cô cúi đầu xuống.
Lục Khải Nhan nhéo gương mặt non nớt của cô, lớn tiếng bày mưu: “Một lát nữa Hàn Duy Chỉ sẽ tới, bây giờ chúng tôi còn chưa đến bước đính hôn nhưng cha tôi đã ép anh ta, tối nay chính là muốn anh ta đưa ra quyết định.”
Bạch Ngân ngơ ngác, thì ra đã đến bước này rồi, vậy cô còn tới đây làm gì. Đây không phải hơi trái đạo đức sao?
“Làm sao có thể coi là vô đạo đức chứ?” Lương Khê nói: “Bên ngoài còn vô đạo đức hơn cái này nhiều, hơn nữa, hiện tại Hàn tổng và tiểu thư nhà em hoàn toàn không có gì với nhau, sau khi anh ta về nước chỉ cùng cô chủ nhà em gặp một lần, đúng một lần. Ngay cả tay mà hai người cũng chưa nắm, chị mạnh dạn lên, một chút áp lực đạo đức cũng không cần có. Hai người này một người là nữ chưa chồng, một người là nam chưa vợ. Ngay cả đính hôn cũng không có, tất cả đều là do ông Lục tác hợp.”
Lục Khải Nhan giơ ngón tay cái lên với trợ lý nhỏ của mình, quả nhiên người hiểu rõ tình hình nhất vẫn là trợ lý nhỏ của cô ấy, từng câu từng chữ đều nói vào trọng điểm.
“Đúng vậy, cô cứ việc ngủ đi, đừng nên khách sáo với tôi.” Lục Khải Nhan nghiêm túc nói: “Dù sao cô không ngủ với anh ta, sau này cũng sẽ có người ngủ với anh ta, ngủ trước được trước.”
Đây là logic gì vậy.
Mấu chốt bộ dạng ăn dưa* của Lương Khê giơ gậy phát sáng lên kiệt lực đồng ý: “Đúng vậy, ngủ trước được trước, vốn dĩ em cũng muốn ngủ nhưng không phải người ta không để ý đến em sao.”
(*)吃瓜: chỉ hành động thích hóng chuyện của người khác
Sau khi Lục Khải Nhan lớn tiếng bày mưu với cô xong thì đi ra ban công để gọi điện thoại.
Cô ấy đứng ở trong ban công trồng đầy hoa tường vi kia, xung quanh trống trải vắng vẻ, dường như ban công kia giao với bầu trời xanh đen, có một ảo giác không nói rõ được, Bạch Ngân cảm giác một giây sau sẽ lao xuống, lao vào màn đêm đen tối kia.
Không biết nói đến chuyện vui vẻ gì, bỗng nhiên Lục Khải Nhan cười ha ha, tiếng cười giống như tiếng chuông bạc, Bạch Ngân lại cảm thấy cô ấy không còn nguy hiểm sẽ bị rơi xuống nữa.
Bạch Ngân dời tầm mắt khỏi người Lục Khải Nhan.
Lương Khê nhìn bộ mỹ phẩm mới của cô ấy, cười nói: “Chị Khải Nhan lại đang nói chuyện điện thoại với người yêu của chị ấy.”
Bạch Ngân đã nhiều lần nghe được tên của người yêu này, cùng Lương Khê cười nói, trêu chọc vài câu, thời gian cũng trôi qua.
Tám giờ tối, dưới lầu truyền đến tiếng động cơ xe, Lục Khải Nhan đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt vẫn đang nói điện thoại trên ban công.
Lương Khê kéo Bạch Ngân đứng lên nói: “Đi thôi, đi xem người đàn ông mà tối nay chị sẽ ngủ lái chiếc xe sang trọng nào để đến đây!”
“Đoán đúng có phần thưởng không?” Bạch Ngân đùa nói.
“Thưởng cho chị một nụ hôn ngọt ngào được không?” Lương Khê cười tủm tỉm nhìn cô.
“Chị đoán anh ta lái một chiếc Lexus màu đen.” Bạch Ngân nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy anh, cực kỳ hung dữ, dùng một chân đạp cô xuống xe.
Ngày đó lúc anh đá cô xuống vẫn là mùa hè, trong nháy mắt đã đến mùa đông, thời gian trôi qua rất nhanh, giống như tốc độ lá rơi rụng xuống.
“Hả, làm sao mà chị biết vậy?” Lương Khê chạy ra ngoài nói: “Anh ta thật sự lái Lexus, đoán xem anh ta mặc quần áo gì?”
Bạch ngân cảm thấy chắc chắn tối nay anh sẽ mặc quần áo màu tối.
“... Mặc áo khoác màu xanh đậm.” Bạch Ngân thuận miệng nói thêm: “Có lẽ là đồ vest.”
“Chị hay thế.” Lương Khê quay đầu cười với cô bên trong: “Nhưng cái này cũng không tính là gì, nếu tối nay chị nói cho em biết thắt lưng của anh ta nhãn hiệu gì, qυầи ɭóŧ màu gì, sau này em gặp chị sẽ gọi chị là chị Bạch Ngân.”
Lục Khải Nhan che điện thoại lại, nhìn Lương Khê một cái.
Lương Khê tự biết mình đã thất lễ, vội vàng trở về phòng, lại ở bên tai Bạch Ngân nhấn mạnh một lần nữa: “Những gì em vừa nói đều là sự thật. Chị có dám hay không?”
Xùy, sao lại không dám chứ? Dù sao thua cũng không bị phạt.
“Nếu chị thua phải giới thiệu một anh chàng đẹp trai trong trường chị cho em.” Lương Khê nói.
Bạch Ngân còn tưởng rằng cô ấy sẽ nói, thua thì phải gọi là chị Tiểu Khê, không ngờ lại là giới thiệu anh chàng đẹp trai.
Quả nhiên là có dụng ý khác. Vấn đề là: Số lượng anh chàng đẹp trai mà cô biết thực sự có hạn gần bằng không.
Cho nên yêu cầu này cô thật sự chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Lúc này có một dì giúp việc đến gọi các cô đi ăn cơm: “Cô chủ, bạn của cô chủ, ông chủ mời mọi người xuống lầu dùng cơm, nói là ngài Hàn đã đến rồi.”
Lục Khải Nhan mới cúp điện thoại, từ ban công trở vào phòng, nói được với dì giúp việc sau đó đi xuống lầu với Bạch Ngân.
Vốn dĩ cũng muốn dẫn Lương Khê cùng nhau xuống ăn tối luôn nhưng Lương Khê rất thức thời, nói mình đã ăn xong rồi mới tới.
Đêm nay chính là khúc dạo đầu của việc Hàn tổng ngủ với Bạch Ngân, tuy rằng Lương Khê biết rõ đối phương sẽ không liếc mắt nhìn mình nhiều thêm một chút nhưng cô ấy quyết tâm làm một người có chí khí, quyết không cản trở chuyện lớn của chị Khải Nhan.
Bạch Ngân và Lục Khải Nhan đi xuống phòng ăn nằm ở dưới lầu.
Chỉ có mẹ kế Bao Uyển nhận ra Lương Khê không xuống, còn lịch sự thân thiện hỏi: “Sao Lương Khê lại không xuống?”
“Cô ấy nói đau bụng, muốn ngủ một lát, đừng làm phiền cô ấy.” Lục Khải Nhan thản nhiên nói.
Người giúp việc nói, bữa tối hôm nay sẽ được dọn đến cái bàn nhỏ bên hồ phía sau nhà, đây là ý của cha của Lục Khải Nhan, nói là trăng đêm nay rất đẹp, thời tiết cũng tốt, không lạnh không nóng, muốn hít thở không khí trong lành.
Lục Khải Nhan cũng không biết không khí đêm nay tốt thế nào, rõ ràng cực kỳ lạnh, cũng may trước khi xuống lầu cô khoác một chiếc khăn lụa, cũng đã khoác cho Bạch Ngân một cái.
“Cô đừng để ý, cha tôi chính là một người đàn ông có thẩm mỹ kỳ lạ, ông ấy thường làm ra một ít chuyện ngay cả tôi cũng không thể hiểu được.”
Lúc này, Bao Uyển đi phía sau cô ấy, nhẹ nhàng khoác lên vai cô ấy một cái áo len nhỏ, nhỏ giọng nói: “Khải Nhan, con mặc ít quá, cha con sẽ lo lắng cho con.”
Ngược lại Lục Khải Nhan rất hoà thuận với người mẹ kế này, cô ấy không làm nũng với bà ấy, cũng không nổi giận với bà ấy: “Được rồi, tôi mặc nhiều lắm rồi.”
Lục Khải Nhan nhìn Bao Uyển đi thẳng về phía trước, trong tay còn có con cua mà bà ấy đã chuyên tâm nấu nướng. Năm nào ông Lục cũng thích món này, đặc biệt thích món cua hấp do Bao Uyển nấu.
Có đôi khi Lục Khải Nhan không phân biệt được, tình cảm của ông Lục và Bao Uyển có mấy phần thật mấy phần giả.
Nếu nói họ là thật, có sự chênh lệch về tuổi tác, năm đó ông Lục dùng thủ đoạn uy hϊếp không quang minh chính đại cưới bà ấy về nhà, nếu nói bọn họ là giả, tình cảm của họ lại rất chân thật.
Cho nên nói con người thật sự là loài vật rất phức tạp, có đôi khi thật giả đan xen lẫn nhau, có lẽ ngay cả bản thân người trong cuộc cũng không thấy rõ lớp sương mù này.
“Mẹ kế của cô nói chuyện thật dịu dàng.” Bạch Ngân chân thành nói.
“Đúng vậy, nếu không sao cha tôi có thể bị bà ấy mê hoặc được.” Lục Khải Nhan liếc mắt nhìn cô một cái: “Cô sắp gặp Hàn Duy Chỉ rồi, cô không khẩn trương sao?”
“Khẩn trương.” Bạch Ngân cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn một chút nhưng ngoại trừ khẩn trương, cô còn có một loại cảm xúc đang lan tràn trong l*иg ngực không thể cùng người khác nói được, cô hơi kích động, vui vẻ, cũng chờ mong.
Người giấy* gần đây sống trên Weibo và sách ảnh của cô, đang ngồi trước mắt cô như thế này.
(*)纸片人: chỉ một người xa vời không cách nào với tới được
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, Bạch Ngân hiểu rằng, người giấy vĩnh viễn là người giấy, anh ấy sẽ không bởi vì bỗng nhiên bị bạn kéo xuống điện thờ, mà có một chút nhiệt độ của con người.
Bạch Ngân nhìn Hàn Duy Chỉ ngồi ở bàn ăn, hôm nay anh mặc áo len màu tối cổ cao, áo khoác tối màu, ngồi ở chỗ đó giống như một người đứng ngoài cuộc, cực kỳ lạnh lùng.
Lúc ông Lục nói chuyện với anh, anh đang chăm chú lắng nghe, ánh mắt lại rũ xuống, từ chối chạm quá nhiều vào ánh mắt đối phương.
Vừa nhìn là biết ông Lục là người đàn ông trung niên yêu thương con gái, hơn nữa cũng không hề kiêu ngạo, còn chủ động chào hỏi Bạch Ngân: “Cháu chính là bạn của Nhan Nhan từ Anh về cố ý đến thăm con bé phải không? Đêm nay ở lại đây đi, sáng sớm ngày mai cháu cùng Nhan Nhan đi mua sắm. Cứ việc quẹt thẻ. Chú trả tiền cho.”
Dứt lời lấy ra một cái thẻ mua sắm, đơn giản trực tiếp dễ hiểu.
Lục Khải Nhan liếc mắt một cái, ý nói là ông Lục đừng làm cho cô ấy mất mặt
nữa
Cô ấy đẩy trả lại thẻ mua sắm khoảng chừng mười mấy vạn của ông ta, ghét bỏ nói: “Ai muốn cái này của cha chứ.” Nói xong kéo Bạch Ngân ngồi xuống.
Khóe mắt Bạch Ngân liếc nhìn tấm thẻ mua sắm mà ông ta đưa, cô nuốt nước miếng, rất muốn nói với Lục Khải Nhan là mình không ghét bỏ nó chút nào.
Ông Lục bị con gái mình làm cho mất mặt cũng không tức giận, ông cười nói với người vợ xinh đẹp của mình: “Có thể bắt đầu được rồi.”
Lúc người vợ xinh đẹp của ông ấy và ông Lục nhìn nhau, trong mắt tràn đầy tình yêu.
Tại thời điểm này Bạch Ngân cảm thấy: Đây đúng là tình yêu.
Cô không nghĩ tới mình lại có thể được ăn đường* của một cặp vợ trẻ chồng già.
(*)嗑糖(từ ngữ mạng): cắn kẹo ngậm đường, hiểu nôm na là ship couple, ngậm kẹo ship couple.
Điều này thật không logic, quả nhiên tình yêu không phân biệt ranh giới và tuổi tác?
Đối với những người thật lòng yêu nhau, tình yêu kia sẽ không cẩn thận tràn ra ngoài, muốn kiềm chế cũng không kiềm chế được.
Ngược lại, đối với cặp đôi Hàn Duy Chỉ và Lục Khải Nhan sắp bị tác hợp này, cảnh tượng lại hơi ngượng ngùng.
Sau khi Lục Khải Nhan ngồi xuống thì chống cằm quan sát Hàn Duy Chỉ.
Cô ấy nhìn anh từ trên xuống dưới, dường như muốn tìm ra một chút khuyết điểm trên người hoàn hảo của anh.
Khó để nhận ra rằng anh hơi khó chịu khi bị cô ấy nhìn chằm chằm, cầm ly nước trắng trên bàn lên uống nửa ly, cô ấy khẽ nhếch khóe môi cười.
Ý nghĩa rất rõ ràng: Anh không bao giờ thắng được tôi.
Lúc này bỗng nhiên ông Lục nói: “Người trẻ tuổi các cháu làm quen một chút, đừng khách sáo, đừng khách sáo.”
Vừa nhìn đã biết là một người cha nhẫn tâm, có thể đọ sức với Lục Khải Nhan nhưng có vài người càng như vậy, thật ra lòng dạ càng sâu, người như cha của Lục Khải Nhan này làm cho Bạch Ngân không thể hiểu được.
“Đúng vậy, Hàn tổng, sao ngài lại bất lịch sự như vậy, cũng không làm quen với bạn thân của tôi một chút?”
Có lẽ trên đời này, cũng chỉ có Lục Khải Nhan dám nói Hàn Duy Chỉ bất lịch sự trước mặt mọi người.
Ngay cả ông Lục khi nghe lời này cũng nhíu mày, đặt mạnh cái nĩa xuống bàn, cô vợ nhỏ Bao Uyển ở bên cạnh vỗ nhẹ cổ tay ông ta, ý bảo ông ta đừng tức giận.
Hàn Duy Chỉ cũng không phải người không biết nói đùa như vậy, nói anh không lễ phép anh thật sự là không lễ phép, anh nhận, giọng điệu rất nhẹ, không chút che dấu, nói thẳng ra.
Anh không nhìn Bạch Ngân nhiều thêm một cái, từng câu lại đâm thẳng vào phổi người khác: “Là Bạch Ngân sao? Tôi đã gặp qua, cũng đã quen biết, cảm ơn cô Lục đã giới thiệu.”
Bạch Ngân nghe được những lời này của anh như ngửi thấy mùi thuốc nổ, chết rồi chết rồi, Hàn Duy Chỉ không chỉ liếc mắt một cái nhận ra mình mà còn trực tiếp nói thẳng ở trên bàn ăn này.
Cô rất lo lắng nếu như anh nhất thời tức giận đem chuyện xấu hổ mà mình đã làm nói ra, vậy mình sẽ mất mặt cỡ nào.
Cô không nghĩ tới anh thật sự rất tuyệt tình, quả nhiên đem chuyện xấu hổ mà cô đã làm nói hết ra, cũng không hề do dự và thương hoa tiếc ngọc nào, ánh mắt nguy hiểm quét thẳng toàn bộ gương mặt cô.
Hàn Duy Chỉ nhìn cô một lúc lâu rồi nói: “Cô Bạch, cô có thể giải thích một chút, vì sao ảnh tôi ngủ cùng cô lại xuất hiện trong tay người khác không?”
Trong một giây Bạch Ngân liền nghẹn lời, cô nghĩ người nào đó sẽ nói trực tiếp nhưng cô không ngờ Hàn Duy Chỉ lại trực tiếp như vậy.
“Tôi, tôi không biết gì cả. Anh nhận nhầm người rồi.” Sau khi do dự nửa phút, cô đã giải thích từng chữ một.
Sau đó cô nghe được, Hàn Duy Chỉ lạnh lùng cười chế nhạo một tiếng.
Bạch Ngân cũng không nghĩ tới, ngay cả Lục Khải Nhan cũng đang chờ xem kịch hay, cuối cùng người giải vây cho mình, lại là người cha đang cười rạng rỡ của Lục Khải Nhan.
Kể từ đó, cô đã có một ấn tượng rất tốt về ông Lục.
“Thì ra là nhìn nhầm người à? Không sao đâu. Là sự nhầm lẫn thôi.” Ông Lục cười, đem nửa ly rượu vang trong tay uống một hơi cạn sạch.
Bởi vì có ông Lục giải vây, Hàn Duy Chỉ không nói nữa.
Từ giờ phút này trở đi, ánh mắt của anh không dừng lại trên mặt Bạch Ngân hơn nửa giây.
Bạch Ngân từng cho rằng, anh sẽ trả thù mình một lần nữa.
Nhưng cũng may, con người anh cũng rất tốt, sau khi kết thúc đề tài này, anh không có ý định nhắc tới những thiệt thòi của mình ở trên người Bạch Ngân nữa.
Đêm nay anh uống rất nhiều rượu, ngược lại không ăn được bao nhiêu cua, bít tết cũng không ăn bao nhiêu.
Bạch Ngân đưa ra một kết luận cho anh: Không thích ăn, rất giỏi uống rượu.
Lục Khải Nhan giống như đang đua với anh, anh uống cô ấy cũng muốn uống, kết quả mẹ kế nhà họ phải khuyên trái khuyên phải.
Nhưng Bao Uyển cũng không dám khuyên, từ đầu đến cuối bà ấy không nói nửa câu với Hàn Duy Chỉ.
Sắp kết thúc, Lục Khải Nhan cười nói bên tai cô: “Cô có biết mẹ kế của tôi trước kia là gì của Hàn Duy Chỉ không?”
Bạch Ngân hít sâu một hơi, cảm thấy sốc nhất cũng chỉ là hai chữ “người yêu”, cô không nghĩ tới cô còn có thể nghe được điều kinh ngạc hơn thế.
“Tôi nói cho cô biết một bí mật, trước kia Bao Uyển từng có quan hệ tình cảm với anh trai của anh ta, sau khi đá anh trai anh ta đi rồi mới ở cùng cha tôi.” Hiển nhiên Lục Khải Nhan đã hơi say.
“Tôi lại nói với cô thêm một bí mật nữa, từ lúc Hàn Duy Chỉ nói chuyện với cô xong, ngay cả liếc mắt anh ta cũng không dám nhìn cô cái nào. Ba tuổi tôi đã quen biết anh ta, anh ta không phải là người nhát gan như vậy, không nói nên lời, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, cho tới bây giờ tôi chỉ gặp được một mình cô có thể làm anh ta như vậy. Từ khi cô xuất hiện anh ta còn hơi mất tự chủ một chút, anh ta quên mất hôm nay mình lái xe tới, còn dám uống rượu nữa.”
Lục Khải Nhan kết luận: “Tôi cảm thấy anh ta giống như một học sinh trung học mới bắt đầu yêu vậy. Vậy mà anh ta không dám nhìn cô một lần nữa.”
Bàn ăn rất dài, giọng nói của Lục Khải Nhan chỉ có Bạch Ngân nghe được.
Bạch Ngân cũng không đồng ý với lời cô ấy nói, Hàn Duy Chỉ đối với mình là mới bắt đầu yêu, chuyện này không có khả năng.
Toàn bộ quá trình cô chỉ nhận được tin tức chấn động: “Bao Uyển đúng là bạn gái cũ của anh trai Hàn Duy Chỉ”.
Khi cô ý thức được, hai nhà này lại có quan hệ phức tạp như vậy, ánh mắt Bạch Ngân nhìn Hàn Duy Chỉ cũng trở nên nặng nề.
Cho nên, rất nhiều năm trước, cha Lục Khải Nhan dùng thủ đoạn không quang minh, cướp bạn gái của anh trai Hàn Duy Chỉ?
Hiện tại Hàn Duy Chỉ muốn cưới con gái của ông Lục, là đang thay anh trai trả thù sao?
Bạch Ngân đã cảm nhận được, trên bàn ăn này có thoang thoảng mùi thuốc súng, sau khi các món lần lượt được dọn ra, bữa tối cũng gần kết thúc.
Lúc bữa tối sắp kết thúc, ông Lục mới nhớ tới mục đích quan trọng của bữa tiệc hôm nay, đều trách vừa mới cãi nhau một trận với Khải Nhan, hại thiếu chút nữa ông ta quên hết chuyện chính cần nói.
“Hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, tôi có việc muốn tuyên bố...”
Ông Lục nói đến một nửa, Hàn Duy Chỉ đứng lên, nói một câu “Thất lễ rồi”.
Đây rõ ràng chính là muốn ngắt lời không cho ông Lục tiếp tục nói.
Sau đó, Hàn Duy Chỉ bước đi rồi đi thẳng vào trong toilet.
Tất cả mọi người ở đây đều bị Hàn Duy Chỉ đột ngột đứng dậy làm chấn động, chỉ có một mình Lục Khải Nhan là cười nhếch khóe môi, cô ấy biết có người so với mình còn không muốn đính hôn hơn.
Cô ấy không biết điều gì làm cho anh thay đổi nhưng cô ấy chắc chắn tám mươi phần trăm là có liên quan đến bé Bạch Ngân đáng yêu.
Vì thế, Lục Khải Nhan xem chuyện cười không ngại chuyện lớn, lập tức kéo Bạch Ngân đứng dậy, theo bước chân Hàn Duy Chỉ đi vào toilet.
Lục Khải Nhan nắm rõ nhà mình trong lòng bàn tay, cô biết Hàn Duy Chỉ đi nhà vệ sinh phòng khách tầng một, mà cô ấy có chìa khóa tất cả cửa ra vào trong nhà.
Vì thế cô ấy rất nhanh chóng lấy được chìa khóa cửa toilet, mở cửa, một tay đẩy bé Bạch Ngân đáng yêu vào.
Cửa phòng tắm “phanh” một tiếng đóng lại.
Bạch Ngân bị dọa không biết phải làm sao, trên thực tế, thậm chí cô còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hàn Duy Chỉ đang rửa tay ở bồn rửa tay.
Hai người cũng được coi như là “bạn cũ”, gặp gỡ nhiều lần, Bạch Ngân không thể không thừa nhận, dưới ánh đèn trong toilet, Hàn Duy Chỉ vô cùng đẹp trai khôi ngô, trên người anh có một khí chất rất đặc biệt, giống như những người ưu tú trong giới thượng lưu bên ngoài nhưng lại có một chút khác biệt.
Trên người anh có một chút ngang bướng, có một chút không cam lòng, có một chút căm hận đời lưu chuyển trong đáy mắt anh làm cho người ta cảm thấy anh rất khó nhân nhượng.
Cô rất nhanh phát hiện, kết luận của mình dành cho anh không sai, quả thật anh là một người không muốn nhân nhượng như vậy.
Ánh mắt lạnh lùng của Hàn Duy Chỉ nhìn cô vài giây, một bàn tay đã khóa cổ họng nhỏ nhắn của cô, lật nghiêng cô lên vách tường toilet.
Anh nhìn từ trên cao xuống, hung ác nói: “Có tin bây giờ tôi sẽ bóp chết cô không?”
Bạch Ngân cảm nhận được sức mạnh trí mạng, không phải nói giỡn, thì ra sức lực của đàn ông lại mạnh như vậy.
Trong nháy mắt cô cảm giác đang ở ranh giới của sự sống và cái chết, thì ra lúc cổ họng con người bị khóa lại, là theo bản năng đưa tay tìm kiếm sự sống.
“Buông ra.” Cô đẩy l*иg ngực của anh.
Hàn Duy Chỉ tăng mạnh sức lực khóa cổ họng cô, cảm nhận được cơ thể cô không ngừng run rẩy trong tay mình.
Anh không phải là một kẻ bạo lực nhưng vào lúc này anh thực sự muốn bóp chết cô.