Chương 8: Thấy chết k cứu

Dư Tường lên tiếng, "Tiểu thư Kim vẫn không tin tôi là phóng viên sao? Vậy tôi sẽ chứng minh cho cô xem."

Dư Tường lại lấy ra thẻ nhà báo, từ từ vẫy trước mặt Kim Bội Bội, Kim Bội Bội nhìn thấy, cắn chặt môi dưới.

Cô không nói gì, Dư Tường tiếp tục, "Nếu Tiểu thư Kim không muốn xin lỗi, vậy tôi sẽ viết một bài báo về chuyện này vào một ngày khác, chắc chắn có người đã quay lại cảnh vừa rồi rồi phải không? Khi đó kèm theo hình ảnh sẽ càng thuyết phục hơn."

Không được!

Nếu có tin tức ra...

Kim Bội Bội nghiến răng, "Cô... Cô quá đáng!"

Dư Tường cười duyên, "Nhanh lên đi, Tiểu thư Kim, tôi cũng không có nhiều kiên nhẫn lắm đâu."

"Xin lỗi..."

"Chỉ thế thôi à?"

Kim Bội Bội nắm chặt hai nắm tay, "Cô muốn gì?"

Dư Tường nhướn mày, "Trước mặt mọi người, cúi 90 độ, chân thành xin lỗi tôi ba lần."

Gϊếŧ người còn dễ hơn là gϊếŧ tâm hồn.

"Cô..."

Kim Bội Bội nhìn về phía Cố Tây Quyết, hy vọng anh có thể giúp mình nói vài lời.

Nhưng người đàn ông hoàn toàn không nhìn cô, ánh mắt thậm chí lại rơi lên khuôn mặt của Dư Tường!

Cô cắn chặt môi dưới, môi gần như chảy máu, cuối cùng cũng phải nuốt cái nhục nhã, cúi người trước mặt Dư Tường.

"Tiểu thư Dư, xin lỗi!"

Dư Tường, "Ừm... Còn hai lần nữa."

"Tiểu thư Dư, xin lỗi! Thật sự xin lỗi!!"

Kim Bội Bội ngẩng đầu lên, "Bây giờ cô mãn nguyện chưa?"

Mãn nguyện là không thể mãn nguyện, nhưng ở chốn đông người này, cô cũng không thể quá đáng.

Hơn nữa, mặt mũi của Kim Bội Bội đã bị mất hết rồi!

Dư Tường khẽ cong môi, "Tuy không đủ chân thành, nhưng ta cũng miễn cưỡng tha thứ cho cô vậy."

Dư Tường lại liếc nhìn Cố Tây Quyết, "Nhưng Cố tổng, tôi nghe nói phu nhân trước của anh là mỹ nhân số một ở Giang Thành, không chỉ tài sắc vẹn toàn mà còn tính cách cũng rất tốt, nhưng người mà anh sắp cưới bây giờ..."

Dư Tường kéo dài giọng, giọng điệu rất đểu, "Xem ra thị hiếu của Cố tổng đã suy giảm đi nhiều rồi."

Nghe vậy, đồng tử Cố Tây Quyết co lại.

Kim Bội Bội suýt nữa thì nổ tung, cô ta dám nói cô không bằng Mục Nam An, lại còn nói thị hiếu của Cố Tây Quyết đã suy giảm!

"Mày nói bậy cái gì, tao xé mày ra..."

Cố Tây Quyết nhíu mày, nắm lấy cổ tay cô, "Bội Bội, đủ rồi."

"Tôi..."

Nhưng cô chưa kịp nói hết, xung quanh lại bắt đầu bàn tán, lần này là chỉ trích Kim Bội Bội.

"Thật là, chuyện gì vậy! Người ta là phóng viên đến phỏng vấn mà, sao lại bị gọi là con cáo già? Tôi cũng sẽ tức giận chết mất!"

"Cố Tây Quyết lại đứng về phía phóng viên, thật là Kim Bội Bội vô lý quá, xấu hổ quá, lại còn ở bữa tiệc sinh nhật của lão gia Phó."

Kim Bội Bội không chịu nổi nữa, cô thật sự không thể ở lại được nữa.

"Cô chờ đấy!"

Kim Bội Bội nói với Dư Tường rồi sớm rời khỏi bữa tiệc.

Sau khi Kim Bội Bội đi, Dư Tường trở thành tâm điểm chú ý của bữa tiệc, nhưng cô hoàn toàn có thể chịu đựng được.

Chỉ có thế thôi à? Cô hoàn toàn chịu đựng được.