Tiếng thở dốc, tiếng rêи ɾỉ vang lên, phòng làm việc nồng đượm một mùi tình ái. Hai cơ thể quấn quýt không rời trên sofa nhìn vào cảnh tượng dâ.m mĩ chói mắt. Lúc này không ai có thể giữ vững lí trí, dường như chìm vào kɧoáı ©ảʍ thấu xương tủy. Nguyên Du Xuân cảm nhận cơ thể không ngừng va chạm, gắt gao bám lấy. Tạ Chiến Quân chỉ muốn đi vào sâu hơn, đem tất cả chôn vào thật sâu, hòa làm một với cô.
Bên trong phòng làm việc không khí nóng bỏng như vậy, bên ngoài các nhân viên vẫn đang không ngừng làm việc, không ảnh hưởng đến nhau. Không ai biết gì...
Sau gần một giờ đồng hồ, Nguyên Du Xuân cảm thấy chính mình đã bị đánh bại. Dù sao Tạ Chiến Quân cũng là đàn ông trẻ tuổi sinh khí dồi dào, cô gái nhỏ như cô đấu không lại. Cuối cùng chịu thua bị anh làm đến cao trào, nước mật lênh láng trên sofa. Cũng cùng lúc đó mà anh không kiềm chế nổi mà bắn ra, ngay bên trong.
Rút cây g.ậy thô cứng ra, hoa h.uyệt không có gì chắn giữ chảy ra hỗn hợp do hai người kết hợp. Anh hổn hền nhìn khuôn mặt cô. Cả người cô mềm nhũn bất lực, khuôn mặt ửng hồng sắc xuân, đôi mắt nửa khép nửa mở, vô cùng quyến rũ.
Lúc này Tạ Chiến Quân mới nhớ ra một vấn đề quan trọng, nãy giờ không có dùng biện pháp an toàn. Lỡ như để lại kết quả, bọn họ đã ly hôn, bây giờ chỉ là giao dịch cơ thể.
Nhìn nét mặt cứng đơ của Tạ Chiến Quân, cô gắng ngồi dậy, thản nhiên cười nhạt một cái:
"Lúc nãy hưởng thụ bây giờ mới nhớ ra vấn đề sao?"
"Xin lỗi"
Dù mệt nhưng Nguyên Du Xuân vẫn nhấc mình rời khỏi ghế, đem khăn giấy lau lau sạch hỗn hợp chất dịch ở nơi tư mật. Tạ Chiến Quân chỉ nhìn cô, thấy cô sau đó nhanh chóng mặc lại đồ.
Cô thản nhiên tiến đến cửa sổ, lấy kính làm gương soi, chỉnh lại tóc tai. Ngoài khuôn mặt có chút ửng hồng, còn lại giống như chưa xảy ra chuyện gì.
"Mọi chuyện đều do tôi mà, anh lo gì? Hơn nữa tôi cũng không thể mang thai" Cô vừa tô son vừa nói.
Cô nói đúng, từ sau vụ tai nạn 7 năm trước, cô dường như đã mất đi khả năng làm mẹ. Tạ Chiến Quân, vậy thì anh lo cái gì?
Đừng nhìn thấy cô thản nhiên như vậy nhưng rốt cuộc là muốn nhắc lại tội ác của Tạ Chiến Quân. Năm đó cô mang thai, con đã 7 tháng, cuối cùng vì bị Tạ Chiến Quân lỡ tay đẩy từ trên cầu thang xuống, nói sảy liền sảy. Cũng vì thai quá lớn, tử ©υиɠ bị tổn thương, bác sĩ nói cô không thể sinh con nữa. Vậy mà cô ngu ngốc, vẫn bỏ qua cho anh nhẹ nhàng dù chịu nỗi đau thấu tim can, tâm lý nặng nề trong khoảng thời gian dài. Sau đó một năm đúng là hai người có cố gắng nhưng cũng không có con.
Lát sau mọi thứ đã trở lại bình thường như chưa từng có việc gì xảy ra. Tạ Chiến Quân trong bộ quần áo chỉnh tề, đứng trước mặt cô, trao đổi về tài khoản ngân hàng.
"Thấy tiền chưa?" Cô hỏi, thản nhiên nhìn chiếc điện thoại
"Thấy rồi...38 triệu" Tạ Chiến Quân thấy rõ số dư trong tài khoản liền gật đầu nói với cô.
Tiền hơn hẳn tiền lương hiện tại, và số tiền anh làm thêm ban đêm. Số tiền không nhỏ nhưng đối với anh vẫn chưa đủ. Tiền phẫu thuật và chi trả viện phí cần nhiều hơn.
Theo trí nhớ của anh thì cô là một người không thích những con số lẻ thế này.
Nguyên Du Xuân vô cảm mang theo túi xách muốn rời đi. Cảm giác sỉ nhục Tạ Chiến Quân vừa thoải mái lại vừa nặng nề không hiểu.
"Cô có chỗ nào chưa vừa ý sao?" Anh vội lên tiếng
Nguyên Du Xuân dừng chân, cô trả lời:
"Anh hỏi đúng câu rồi đó. Đúng là tôi không vừa ý. Lần sau làm tốt một chút, sẽ được nhiều hơn." Cô đảo mắt về sofa:
"Nếu không muốn người khác biết chuyện chúng ta vừa làm vậy thì dọn dẹp sạch sẽ một chút"
Cô cứ vậy rời đi, bỏ lại Tạ Chiến Quân ở đó. Cảm giác có quyền ra lệnh thật thú vị, cái gì anh cũng nghe răm rắp.
Anh không ngừng suy nghĩ. Đây thật sự là Nguyên Du Xuân, người đã từng là vợ anh sao?
Thật sự thì Nguyên Du Xuân không thể tỏ ra cứng rắn thêm nữa.
Đau thật sự, lúc làm thì thú vị thật đấy, sau đó thì mệt gần chết, cuối cùng là cái lưng của cô, hạ thân ê ẩm. Cô chỉ là một cô gái, không đấu lại thể lực của Tạ Chiến Quân. Có vẻ anh ta dè chừng cô, nên chỉ kéo dài gần 1 giờ đồng hồ, nếu như lúc trước sẽ kéo cô làm đến chiều mới tha. Chính vì vậy khi hôn nhân còn mặn nồng cô luôn quy định rõ ràng số lần "yêu" 3 lần 1 tuần, đó là đã nể mặt anh lắm rồi, ban đầu anh đòi 5 lần 1 tuần kìa. Nghĩ lại cô chỉ thấy nhục nhã thôi.
Bây giờ tìm chỗ ngủ một giấc đã! Công việc thì có 2 thư ký rồi.
Cứ từ từ đợi đi, sẽ để anh nếm trải đau khổ!
"Mà nghe nói mẹ anh ta nhập viện rồi" Nguyên Du Xuân dừng chân, cô nghĩ
Mẹ Tạ Chiến Quân chính là một người mẹ chồng cực tốt. Lúc trước từ mặt cha mẹ kết hôn cùng Tạ Chiến Quân, cô cứ nghĩ mình sẽ lạc lõng, chỉ sống cùng chồng. Không ngờ Tạ phu nhân còn thương yêu cô hơn cả con trai ruột của mình. Yêu thương, chiều chuộng cô.
5 năm không liên lạc, dù bây giờ đã không còn quan hệ, bà ấy bị bệnh cô cũng nên đi thăm đúng không?
***
Người phụ nữ trung niên với dáng vẻ phúc hậu đang yên vị trong phòng bệnh. Bác sĩ kiểm tra mỉm cười với bà:
"Trông sắc mặt của bác đã tốt hơn rồi này. Nếu anh Tạ nhìn thấy bác thế này nhất định sẽ rất vui"
Bà Tạ cười cười, có chút tủi thân. Giờ chỉ có mỗi con trai là người thân, đã gần 1 tuần bà không thấy con rồi. Nhưng bà biết con trai vẫn đang làm đủ thứ việc vất vả để níu giữ mẹ nó ở lại.
"Tiểu Quân, thằng bé ngoan lắm. Tôi nói nó không cần mệt mỏi quá độ, mẹ không sao. Nhưng nó nói không muốn để mẹ phải khổ sở thêm. Nhưng nó là sợ tôi không đợi được"
"Phải, anh ấy rất hiếu thảo. Vậy thì bác cũng phải cố gắng tĩnh dưỡng, uống thuốc đều đặn"
Nguyên Du Xuân tiến đến, cô xinh đẹp giản dị trong chiếc váy hoa nhí màu đen kiểu thắt nơ cổ, mái tóc dài xõa xuống xoăn nhẹ phần đuôi. Tạ phu nhân bị bệnh tim, nếu bà thấy cô không kìm được xúc động thì sao? Cuối cùng cô vẫn xách theo giỏ hoa quả phong phú bước vào. Đã 5 năm rồi, không biết bây giờ gặp lại sẽ thế nào. Dù không còn quan hệ mẹ chồng - nàng dâu nhưng ít ra đã từng thân thiết.
Quả nhiên lúc thấy cô Tạ phu nhân nói không nên lời. Dù cô khác với 5 năm trước nhưng tất nhiên bà nhận ra. Ban đầu cô nghĩ sẽ là một cuộc gặp mặt bình thường thôi nhưng khi thấy dáng vẻ người đã từng là mẹ chồng bị bệnh tật hành hạ ra dạng này cô không kìm được, muốn gục ngã.
"Du Du...con..." Hai mắt bà long lanh, dường như không tin nổi
"Bác Tạ, cháu đến thăm bác" Cô bước đến, đặt giỏ hoa quả lên bàn nhỏ bên giường bệnh
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra rồi ra ngoài, hiếm khi thấy ai khác đến thăm bệnh nhân phòng này.
Nghe xưng hô xa lạ của cô, bà không nén nổi xúc động. Bà biết năm đó con trai đối xử tệ với cô đều có lí do.
"Du Du, đã 5 năm rồi...con gầy quá"
"Cháu vẫn như vậy ạ. Bây giờ mới có thể đến thăm bác, cháu thật có lỗi"
Bà Tạ nắm tay cô, như một người mẹ lâu ngày mới gặp lại con gái:
"Không sao. Đến là tốt, đến là tốt. Mấy năm này không có gì khó khăn chứ? Trông con khác quá"
Trông cô xinh đẹp hơn, phong thái hơn xưa, khi nhìn vào cũng cho người ta cảm nghĩ cô gái này đã trải qua rất nhiều chuyện, gian truân có, vất vả có.
"Không có ạ" Cô mỉm cười lắc đầu.
Sau 5 năm mới gặp lại dường như cả hai vẫn coi đối phương như người thân. Hai cô cháu trò chuyện vui vẻ lắm.
"Bác...nếu Tạ Chiến Quân có đến đừng nói là cháu đến thăm bác nha" Cô gượng gạo nói
Bà Tạ hiểu tâm lý của cô, cô gái này đã từng làm tốt nhiệm vụ của một đứa con dâu, một người vợ suốt 6 năm dài, bây giờ đã không là gì nữa, chỉ có thể đến đây với quan hệ bác cháu thân thiết. Bà gật đầu, lại nhìn cô không kìm nổi xót xa:
"Du Du, thật ra năm đó Tiểu Quân nó..." Bà định nói ra nhưng lại nhớ đến con trai đã dặn nhất định không được để cô biết chuyện.
Nhưng Nguyên Du Xuân cũng không nghĩ nhiều, cô nói:
"Bác không cần thấy có lỗi thay con trai, những gì anh ta làm thì để anh ta chịu là được"
Bà Tạ vẫn nghĩ cô gái này thốt ra câu nói bình thường. Nhưng bà không biết Tạ Chiến Quân đang ở gần cô, và cô đang lên kế hoạch trả thù con trai bà...