Chương 12: Tình mất khống chế (H+)

Cơn gió mát thổi qua, khiến không khí trong đêm càng thêm u buồn...

Tạ Chiến Quân không thể chịu nổi cô đau lòng, cô gái này chính là người anh thật lòng yêu. Anh không chê cô nghèo nàn, cô càng không phải thế thân. Làm sao để giải thích với cô đây?

Bàn tay anh vòng qua eo cô, môi dán lên môi cô, cảm giác mềm mại, ngọt ngào lại có hương rượu. Mới đầu chỉ là mυ"ŧ mát đôi môi mềm mại, nhưng sau cùng anh đẩy lưỡi xâm nhập vào trong, bắt đầu hưởng thụ hương vị ngọt ngào, mang theo vị rượu. Nguyên Du Xuân cũng không chống cự, hai tay ôm lấy cổ anh, bàn tay dịu dàng len lỏi vào mái tóc anh đáp trả lại nụ hôn nồng nhiệt. Môi lưỡi quấn quýt nhau không rời, răng môi đánh nhau tạo thành tơ bạc. Dù hơi thở gấp gáp cũng không ai muốn buông ra.

Nguyên Du Xuân bị hôn đến đầu óc lâng lâng, không tự chủ được mà cuồng nhiệt đáp lại. Cuối cùng khi anh buông tha cho đôi môi của cô khuôn mặt cô đã ửng lên màu sắc xuân rồi.

Cô hổn hển, hơi thở nóng bỏng hỗn loạn phả vào khuôn mặt anh, giọng điệu cô giống cầu xin, lại giống nũng nịu:

"A Quân, muốn thêm..."

Tạ Chiến Quân lần nữa dán lên môi cô, nụ hôn gấp gáp như muốn trút cạn toàn bộ sức lực của cô. Anh khom người, ôm cô trở lại xe, vẫn không ngừng mυ"ŧ lấy môi cô, còn cô nhiệt tình đáp trả khiến du͙© vọиɠ trong người đàn ông càng dâng trào.

Tạ Chiến Quân vừa mυ"ŧ cánh môi cô, vừa cởi chiếc váy trên người cô ra. Hai mắt cô khép lại, tay vòng qua cổ người đàn ông tận hưởng. Đến lớp qυầи ɭóŧ là phòng thủ cuối cũng bị anh ném phăng sang một bên.

Bàn tay anh tìm đến nụ hoa giữa hai chân cô, không ngừng chà xát, trêu đùa. Ngón tay tách hai cánh hoa, đi vào hang động chật hẹp, bắt đầu khám phá.

"Ưʍ...a..."

Ngón tay anh cuồng loạn rút ra lại đâm vào, khiến cô gái nhỏ vặn vẹo thân mình, không khỏi rên nhẹ. Cô cảm nhận được chất lỏng đang trào ra. Hai chân cô chủ động mở lớn, mong ước ngón tay vào sâu hơn. Ngón tay anh nét nào ra nét đó phác họa rõ ràng vách tường t.hịt bên trong khiến cô oằn mình vì kɧoáı ©ảʍ, không ngừng càn quét, lát sau ở hoa h.uyệt kéo ra sợi chỉ bạc óng ánh.

Lúc này thân gậy dữ tợn được giải phóng, một đường đâm thẳng vào lỗ hoa nhầy nhụa dịch nhờn. Nguyên Du Xuân có chút đau, cô thét lên một tiếng, nhưng chỉ lát sau lại nhịp nhàng phối hợp với nam nhân, đưa không khí trong xe thành trận địa nhuốm đầy dư vị tình d.ục.

Cây gậy bằng thịt đó như một thanh kiếm không ngừng khám phá bên trong nữ nhân, khi thì nhẹ nhàng, khi lại mạnh bạo xuyên vào, đâm thọc mạnh mẽ, ấn vào nơi sâu nhất. D.âm thủy bị kéo ra rồi lại nhét vào, tốc độ cắm rút nhanh, ở miệng h.uyệt giã chất lỏng thành bọt trắng mịn như tuyết. Mỗi lần rút ra lại đâm vào đều khiến cả hai sung sướиɠ như trên mây.



Trong xe không ngừng luận động, tiếng rêи ɾỉ, tiếng da thịt va chạm, tiếng "chóp chép" d.âm mĩ vang lên dữ dội, một loạt âm thanh mờ ám. Nhưng chẳng ai quan tâm, dường như chỉ muốn hòa làm một với đối phương.

"Ưʍ...hức...sâu...a..."

"Aaa...chỗ đó...ưʍ..."

Tạ Chiến Quân cúi xuống liếʍ tai cô, liếʍ đến mức vành tai đỏ chói mắt, lại dùng sức đẩy c.ự long về phía trước khiến cô rên lên đầy d.âm mị. Nhưng càng nghe lại càng mê hoặc anh:

"Ha...chỗ đó thế nào? Hửm?"

"Ức...không...a...ah...ah..." Nguyên Du Xuân kịch liệt lắc đầu

Anh cứ vậy thúc mạnh vào trong, khiến thân thể cô không lúc nào yên, tiếng rên đứt quãng khó nhọc cứ ư ư a a khiến Tạ Chiến Quân càng thêm hưng phấn ra sức thao lộng.

Nguyên Du Xuân cảm nhận được mình sắp bị đâm lên mây, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như dòng điện chạy dọc khắp thân thể khiến cô càng ham muốn anh. Cô chủ động câu cổ anh, ngậm lấy đôi môi lạnh giá kia, bắt chước anh mà càn quấy bên trong khoang miệng.

Phía dưới đóa hoa bị anh nhồi vào rút ra không ngừng co rút, bên trong xiết chặt lấy anh. Nhưng q.uy đầu vẫn hung hăng va chạm vào cái nơi gồ lên mềm mại đó:

"Aha...đừng...em...aa...ra...ưʍ...ahh"

Không chịu được kí©h thí©ɧ, cô cong người liền phóng thích lần đầu trong đêm nay, tiểu h.uyệt vốn sẽ vỡ ra thật nhiều nước mật nhưng lại bị vật lớn của anh chặn lại.

Tạ Chiến Quân hơi nhíu mày, cong môi cười nhẹ, cuối cùng ở tiểu h.uyệt đâm cho cô chục cái nữa cũng bắn ra. Toàn bộ giải phóng trên bộ ngực đầy đặn của cô, thoạt nhìn d.âm mĩ hết sức.

Bác sĩ nói cô có thể không được làm mẹ chứ không phải nói là hoàn toàn. Vậy nên vẫn phải phòng tránh.



Giờ đây trong xe chỉ còn tiếng thở dốc sau cơn cao trào. Cô mơ màng gọi tên anh:

"A Quân..."

Cũng không nghỉ ngơi lâu, giây sau anh lật người cô lại, đem sự cao ngạo kia từ phía sau lần nữa xuyên vào thân thể cô, điên cuồng sáp nhập. Hai người lần nữa tìm kɧoáı ©ảʍ trong đêm nay. Ở tư thế này hình như thứ đó vào sâu hơn, cảm nhận rõ ràng khiến Nguyên Du Xuân rêи ɾỉ cùng thở dốc dữ dội.

Tay anh tìm đến bàn tay cô, mười ngón đan vào nhau như không muốn tách rời.

Du Xuân, sau đêm nay em muốn anh làm sao cũng được, chỉ cần em thấy thoải mái anh đều chấp nhận, dù em có làm gì...

"Haa...ahh..ưʍ..."

Tạ Chiến Quân giữ lấy chiếc cổ trắng ngọc ngà của cô, ép cô hơi xoay đầu, hôn lên môi cô.

Trận chiến như sẽ không dừng lại. Âm thanh không ngừng vang dội bên trong, nhưng bên ngoài cực kì yên tĩnh. Cảnh tượng đêm đen tĩnh mịch, con sông kia nước vẫn chảy cuồn cuộn, gió nhẹ thổi qua...

***

Sáng hôm sau, ánh nắng rọi vào căn phòng nhỏ, chiếu đến Nguyên Du Xuân đang nằm trên giường. Cô khẽ oằn mình, mệt mỏi mở hai mắt. Thân thể như không phải là của cô nữa. Đêm qua cô say rượu, nhớ lại những gì mình đã trải qua không thể kiềm chế cảm xúc, cuối cùng mất lí trí, cùng Tạ Chiến Quân lao vào nhau như thiếu thốn đã lâu.

Mất mặt thật!

Không biết Tạ Chiến Quân đã làm bao nhiêu lần, chỉ nhớ được đêm qua lúc ở trên xe một trận cuồng phong, quay về lại thêm trận vận động nữa trên giường. Thành ra giờ đây xương cốt không ngừng kêu gào.

Cô nhìn quanh, đây đích thực không phải nơi cô biết. Đêm qua ở trên xe làm xong không ai nói gì, cô để mặc Tạ Chiến Quân muốn đưa cô đi đâu cũng được. Là một căn hộ chung cư, đêm qua mở cửa nhà, cánh cửa vừa đóng lại hai người đã lao vào nhau lần nữa, đến cả váy áo cô cũng vứt lung tung, thành ra cô chưa kịp nhìn kĩ nơi này.