Đây là một hồi ký và có những lúc mình viết rất cảm xúc, rất thực… có nhiều cái đau buồn trong quá khứ… mình phải đợi đến tận bh. Khi đã đủ trưởng thành, đủ va vấp mình mới dám thổ lộ ra. Có những lúc trong đầu nghĩ hay là thôi… nhưng đọc các cm các anh em rất hứng thú và chia sẻ là mình lại tiếp tục viết tiếp. Các cm động viên thật sự đã giúp mình rất nhiều.
Mình DROP không phải vì sợ bản thân bị gạch đá. Mình đã dám viết ra thì mình sẽ phải chịu được. Nhưng người thân, có cả những người không liên quan gì đến chuyện này cũng bị kéo vào. Kể cả có những người liên quan… người ta cũng đồng ý là sẽ có rắc rối. Nhưng rắc rối nó ở 1 mức độ thôi. Chứ ảnh hưởng cả cuộc sống thì đúng là không ra gì cả.
Và mình đã rất tôn trọng các bạn… mình vẫn đều đều post hàng ngày. Mình cũng đã nói là đừng tìm INFO hay làm ảnh hưởng tới CS bên ngoài. Rất nhiều người ủng hộ. Vì đã có một trường hợp như thế rồi. Nhưng có quá nhiều người không hiểu tiếng người hay chữ người.
Người ta lục tung lên tìm Thông tin của tôi. Người ta lục từng tên trong Bạn Fb của tôi. Người ta moi móc từ con em gái của tôi. Nói thẳng luôn. Linh lung ling trong FB của tôi. Là em họ… nó đang tuổi ăn tuổi học..đừng làm phiền nó…
Còn những cái ảnh trong B của tôi… các bạn cứ đăng ảnh lên rồi… tìm những người đấy hỏi… em có phải là My, em có phải là L hay em là H à. Để rồi bao nhiêu người hỏi tôi: Mày làm cái gì để người ta tìm như thế.
Bạn đang đọc truyện tại
TruyenHDCác bạn chỉ có đọc nhưng các bạn có bị ảnh hưởng gì đâu. Các bạn có phải giao tiếp bên ngoài với những con người có liên quan đó đâu. Các bạn có bao giờ phải gặp thường xuyên đâu. Và bao giờ thì có cả đống bạn cấp 3 của tôi đang hỏi… Sao mày lại làm thế… từ bao giờ tôi có dám đi gặp mặt bọn nó ko. Tôi có dám đi họp lớp, hay đi dự đám cưới gì không?
Nói chung các bạn chẳng bị cái gì hết… các bạn chỉ việc nằm ăn rồi ngồi chễm chệ đọc… rồi phán… viết nhanh lên như bố đời. Còn nó có ra sao thì các bác kệ. Còn em là thằng gánh hậu quả. Khi em tôn trọng các bác thì các bác có tôn trọng em đâu (Em sr những người không phải).
Thế nên Drop là đúng thôi. FB thì em cũng phải xóa. Thiết nghĩ viết cái này ra chẳng được 1 cái gì cả… lại còn bị bất lợi quá nhiều.
Và em nói thẳng luôn… Đừng có bác nào nói rằng… ở Voz này là phải thế… xin con mẹ nó lỗi… nhiều anh em trong Voz tôi quen đéo bao giờ thế. Đéo phải Voz hay là các 4rum khác… Đơn giản nó là bản tính con mẹ rồi. Em sẽ cố gắng viết tiếp khi nào có thể ở word và em cũng sẽ gửi cho những người mà luôn động viên em ở Voz.
* * * * * *
Khát quá… cổ họng nó khô và nóng ran lên… nó từ từ mở mắt… đã 4h sáng rồi… Nó xuống nhà tu lấy chai nước mát trong tủ lạnh. Wow! Một cảm giác mát lạnh chạy dọc xương sống nó. Cảm giác mát lạnh khó tả. Nó thấy điện thoại nháy nháy..nó cầm máy lên… 6 cuộc gọi nhỡ và 1 mes. Có là của Linh… Linh đã chủ động gọi cho nó rồi sao. Ồ… nhưng tin nhắn là của kẻ khác: Mai gặp nhau có chút chuyện. Là ai đây..Một số may’ lạ…
Mình phân vân vãi ra. Trong đầu cứ nghĩ “đéo hiểu cái số đuôi 389 này của ai. Gọi lại cho số đấy thì nó không nghe máy. Gọi đôi ba lần thì thuê bao. Thánh họ nhà nó… thế thì bố chịu rồi”.
Mà không quan tâm nữa, gọi cho Linh. Cũng không thấy Linh nghe máy nốt… cái nhạc chờ bài Say you will khá hay. Nhớ mang mang bái này của Khựa hay sao ý nhở. Mà thôi đếu quan tâm.
Gọi đến 4 cuộc cũng không nghe Giật mình mới nhớ… quên bố mất bây giờ đang sớm… ngoài thằng hâm như mình thì ai nó thức cái giờ này nữa nhỉ…
Lúc này đầu óc đã bình thản… nghĩ về những câu nói của con chị… nghĩ lại về cảm giác của mình với Linh. Đúng là… một thằng đang ở tuổi ăn tuổi lớn..cái tuổi bồng bột..thì nhiều lúc đếu suy nghĩ được gì.
Giờ thì đã ổn định, tôi nghĩ mình nên làm như thế nào đây. Có 3 điều cần làm ngay trước mắt:
1: Tìm hiểu về những câu nói của chị
2: Tìm hiểu tại sao Linh nó tránh mặt
3: Cái số máy lạ kia là của ai. Và ngày mai có nên gặp không?
Ngồi chán chê mê mỏi… Quyết định theo hướng giải quyết sau.
Ưu tiên cho việc gặp số máy lạ. Dù có là ai… thì người ta phải có quen biết… không thể là 1 người không quen biết được. Hoặc quen biết một cách gián tiếp -> Nếu không thì làm sao biết số mà hẹn gặp.
Đầu óc thì đã nghĩ ra ngay khá nhiều cách giải quyết. Nếu như là con trai thì mình sẽ rủ thằng bạn cùng lớp đi cùng. Nếu là con gái thì thằng bạn đi cùng nhưng sẽ ngồi bàn khác. Ngồi chán chê mới 5h. Tôi bắt đầu chạy ra ngoài tập thể dục… làm vài vòng Hồ Tây cho nó mát mẻ.
Cuối cùng thì số máy lạ kia cũng nt hẹn gặp tại quán nước X. Tôi vội ăn bát phở cho nhanh rồi té đi gặp nó.
Trong đầu đã nghĩ đến… Kẻ gặp mặt này phải biết được lịch học của mình. Nếu không nó ko thể biết hôm nay được nghỉ buổi sáng mà hẹn mình gặp vào sáng sớm ntn. Và chắc chắn nó cũng phải thức như mình đêm qua. Điều gì khiến nó cần gặp mình sớm đến vậy. Chắc tối qua nó cũng đã suy nghĩ rồi mới hẹn mình ntn. Trong đầu cảm thấy lạnh lạnh… chẳng nhẽ có chuyện không lành. Hút điếu thuốc rồi tự nhủ kệ koan mẹ đi.
Tôi hơi chột vì sáng gọi điện đéo có thằng nào đi cùng cả… toàn đứa cày game hay sao mà ko đứa nào nghe máy. Chẳng nhẽ đi 1 mình… lúc này cũng bắt đầu lo lo. Thì số máy kia gọi đến. Ô đkm giờ nó gọi luôn chứ k nt.
Tôi: Alo! Cho hỏi ai đấy
Nó: À! Anh đây
Tôi: Anh nào (tôi cảm thấy cái giọng quen quen, nhưng trong điện thoại nó hơi khác khác đi 1 chút)
Nó: Anh là T đây!
Tôi: T nào nhỉ mà sao lại có số của tôi.
Nó: À! Anh là T, bạn của H.
Đến đây thì tôi nhận ra đứa nào rồi. Mày chủ động gọi cho tao à thằng lờ. Định làm gì nhỉ… mình và nó coi như k có gì cả nữa rồi… chẳng lẽ nó a cay cái cú đấm ngày trước… nhưng mình có đánh nó đéo đâu. Mà dù có ntn thì nó vẫn là thằng chiến thắng vì nó có được H. Còn mình thì vêu mồm.
Tôi: À! Thế có việc gì mà ông gọi cho tôi (lúc này chả có anh em bòi gì cả)
Nó: À, Hùng cứ đến đi, anh đang ngồi ở đây rồi.
Tôi tắt máy và đi thẳng vào quán. Ai chứ riêng mày thì bố cân hết. Vào thì cũng chào hỏi linh tinh, lại còn bắt tay… khắm vl… Vào thì tôi đi thẳng vấn đề luôn. Không lòng vòng với thằng này.
Tôi: Nói luôn đi, ông hẹn tôi ra đây làm gì?
Nó: Anh hẹn mày ra đây chỉ hỏi thẳng một câu? Hùng à mày vẫn yêu H à?
Tôi: Có thì sao mà không thì sao?
Nó: Không thì chả sao… nhưng có thì sẽ sao đấy?
Tôi: Thế ông định làm gì, đánh tôi à. Luôn và ngay chứ…
Nó: Ko! Anh gặp mày ko để đánh nhau.
Tôi: Thế rốt cục ông gặp tôi để làm gì?
Nó: Anh gặp chỉ để hỏi là dạo này mày có hay đi cùng H nữa ko thôi. Và hồi ngày xưa… mày và H quen nhau được bao lâu?
Tôi: À! Dạo này tôi bận cũng không gặp H nhiều, hôm nọ có gặp ở lớp học thêm. Còn chuyện ngày xưa tôi không muốn nhắc đến. Anh định nói đểu đấy à.
Nó: Không! Anh chỉ muốn hỏi vậy thôi… vì có chuyện anh muốn làm rõ… anh rất thẳng thắn khi đến gặp mày.
Tôi: À thì cũng quen được 4 hay 5 tháng ko rõ nữa. Vì bao giờ cũng ko quan tâm cho lắm.
Nó: À… thế là được rồi. Mày nói thế là anh đủ hiểu mày với H chả còn gì cả. Xin lỗi vì đã hẹn gặp ntn. Tiền nước anh đã trả rồi. Chào Hùng nhé. Hẹn khi khác có dịp nói chuyện sau.
Tôi nghĩ “Biến con mẹ đi cho nhanh, đéo ai quan tâm tới mày…”
Nhưng trước khi đi nó nói 1 câu làm tôi nhớ thấm vãi ra.
Nó: Anh chỉ không hiểu tại sao anh xin số mày mà H ko cho. Cũng may là Linh cho anh số của mày. Thôi chào nhé.
Ơ! Đkm! Cái gì đang xảy ra thế này. Tại sao? Tại sao lại có Linh ở đây. Tôi chưa kịp hỏi thì nó đi mẹ nó mất. WTF? Sao lại có Linh ở đây nhỉ. Nó với Linh có quen nhau bao giờ đâu… mà tại sao nó lại có số ĐT của Linh. Mà số của mình sao H nó ko cho mà số của L thằng kia lại biết. Mà tại sao Linh nghe mình kể hết rồi mà sao vẫn tin tưởng cho thằng này số của Mình. Có ai nói cho tôi biết việc gì đang xảy ra không? Sao chỉ trong có mấy tiếng. Từ đêm hôm qua đến giờ… mà bao nhiêu chuyện đau đầu và khó hiểu vậy.
Tôi bắt đầu có một linh cảm không ổn cho việc kế hoạch trả thù này. Nhưng không hiểu… nó không ổn ở chỗ nào. Mọi thứ đều hoàn hảo cơ mà.