Chương 59: Anh thích em biết chừng nào

Lê Dương tự mình uống một ngụm, chép chép miệng.

Thiệu Nhất nhìn mà buồn cười, "Làm gì đấy?"

Lê Dương: "Vị gì ngang phè." Không ngon bằng nước chanh.

Nói vậy, cậu lại uống một ngụm.

Cứ thế một ngụm rồi một ngụm, ly rượu đã thấy đáy.

Hồ Phi chen qua rót đầy cho cậu, giọng điệu cực kì cổ lỗ sĩ: "Em kính anh nha anh Lê! Hy vọng lần này thi đua anh sẽ lấy được vòng?" Cậu ta quay đầu nhìn Từ Hành.

Từ Hành đẩy kính tiếp lời: "Vòng nguyệt quế."

Hồ Phi gật gật đầu, "Đúng vậy, vòng nguyệt quế!"

Lê Dương cười mắng cậu ta một câu, cụng ly xong lại tiếp tục uống.

Một ngụm rồi một ngụm.

Tô Ngang và bạn mập song ca một bài tình yêu, còn uống cả rượu giao bôi.

Đám nhóc ồn ào la ó hôn đi hôn đi.

Bạn mập định nhào vào hôn thiệt, Tô Ngang cho bạn một cái tát.

Bạn mập liền xông lên đấm đá với cậu ta.

Lê Dương liếc Thiệu Nhất ngồi cạnh.

Không biết có phải vì uống xong rượu, còn ở dưới ánh đèn mờ u tối, nên cảm thấy...... có chút...... muốn hôn......

Ế! Dừng!

Uống miếng rượu cho xuôi xuôi.

Khi bọn nhóc con kính rượu nhau sẽ cảm thấy bản thân cực kì đàn ông, vì thế cả đám cứ kính qua kính lại.

Lê Dương vừa uống xong ly này liền có người thò vào mời ly khác.

Vậy nên Lê Dương chưa có kinh nghiệm uống rượu cuối cùng cũng trở nên chuếnh choáng.

Những người khác có ngã trái ngã phải, có gân cổ lè nhè hát bằng tiếng Quảng Đông.

Chỉ còn vài người tỉnh táo hai mặt nhìn nhau.

Thiệu Nhất xua tay trước mặt cậu, "Nhìn rõ không?"

"...... Ừ." Lê Dương nỗ lực mở to mắt nhìn anh, thấp giọng gọi, "Thiệu Nhất."

"Ừ?" Thiệu Nhất nhìn cậu, "Say?"

Lê Dương khịt mũi, ngồi thẳng dậy một chút, mạnh miệng nói: "Không có."

Thiệu Nhất thở dài.

Hay lắm, đúng là say thật rồi.

Những người chưa say ở đây hoặc là tửu lượng thật sự tốt, hoặc không uống bao nhiêu.

Thiệu Nhất đương nhiên thuộc về loại đầu tiên.

Lê Dương uống rượu, anh cũng không dừng. Thế nhưng trước đây từng rèn luyện qua, bây giờ uống thế nào cũng không say nổi.

Từ Hành không uống bao nhiêu, lúc này đi tới hỏi: "Lê ca uống say?"

"Ừ, anh đưa em ấy về trước."

Từ Hành gật gật, "Để em đưa bọn nó về trường."

Thiệu Nhất chào hỏi mọi người xong, đỡ con ma men Lê Dương đi ra ngoài.

Dọc đường Lê Dương rất ngoan, không làm ầm ĩ.

Thiệu Nhất thầm khen khả năng uống của em nhỏ không tệ.

Nhưng không nghĩ lúc tới hành lang, Lê Dương bất chợt nghiêng về phía anh.

Thiệu Nhất tưởng cậu không đứng vững, khẩn trương giữ cậu lại.

Chẳng ngờ em nhỏ thuận thế bám vào người anh luôn.

Y như bạch tuộc, dính siêu siêu chặt.

Thiệu Nhất nắm cổ áo cậu, "Buông ra nào, để anh mở cửa."

Lê Dương dùng sức cọ lên cổ anh, lẩm bẩm: "Em không."

Thiệu Nhất thở dài, kéo cậu nhưng không nỡ dùng sức, chỉ có thể mặc cậu treo nửa người trên thân mình, vừa ôm hờ bạn nhỏ vừa mở cửa.

Phí sức nửa ngày mới mở được khóa.

Thiệu Nhất đỡ Lê Dương đến sô pha.

Đặt xuống mới phát hiện Lê Dương vẫn chưa chịu buông.

Thiệu Nhất vỗ đầu cậu, "Lê Dương, buông nào."

Lê Dương liền thật sự ngoan ngoãn buông anh ra, cuộn tròn một góc.

Thiệu Nhất hơi bất ngờ, anh cứ tưởng phải dỗ thêm một chốc nữa cơ.

"Sao ngoan thế."

"Ừm," Mắt Lê Dương mở he hé, mơ hồ nói: "Em siêu ngoan."

Thiệu Nhất mỉm cười, vừa muốn đứng dậy, Lê Dương lập tức tự vả mặt, tay chân lại cuốn lấy người anh.

Thiệu Nhất rất bất đắc dĩ, sợ cậu ngã khỏi sô pha, chỉ có thể đỡ cậu không cho động đậy.

"Lại sao nữa tiểu tổ tông?"

Lê Dương không tỉnh táo lắm, đầu óc cũng rất choáng, nhìn Thiệu Nhất toàn là mấy cái bóng chồng lên nhau, cố gắng trợn mắt nhìn thật kỹ, ừm, là người tui thích nè.

Càng nhìn càng đẹp trai.

Mắt nhìn của mình thiệt tốt quá mà.

Rất vừa lòng.

Vì thế cậu liền cắn tới.

Thiệu Nhất không kịp phòng vệ, bị cậu dây nước miếng đầy mặt, nhất thời ngây ngẩn.

Lê Dương vẫn chưa chịu dừng.

Cậu duỗi đầu lưỡi liếʍ lên khoé miệng Thiệu Nhất một chút.

Thiệu Nhất tránh đầu, giữ mặt cậu không cho cậu quậy nữa, cắn răng, "Làm gì đấy hử?"

Đôi mắt Lê Dương nỗ lực lấy tiêu cự nhìn anh, nghiêm túc hỏi: "Nhất ca, chừng nào anh mới có thể làm người yêu em?"

Thiệu Nhất nhìn cậu, không nói chuyện.

Tư thế của Lê Dương hơi không thuận, cậu giật giật cái chân mỏi, hỏi tiếp: "Anh thích em lắm đúng không?"

Thiệu Nhất không đáp, cậu liền không ngừng.

"Tưởng em không biết à."

"Anh rõ ràng thích em mà...... Sao lại từ chối......"

"...... Đã từ chối rồi còn đối với em tốt như vậy, sao anh có thể như vậy...."

"Thiệu Nhất," Cậu nhắm mắt dựa vào cổ Thiệu Nhất, giọng thấp tới nỗi như nỉ non, "Dù sao em cũng cực kì thích anh."

"......"

Thiệu Nhất nhắm mắt, than nhẹ một hơi.

Lê Dương nghĩ tới gì đó, đột nhiên giống như rất bực bội, ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, mắt sáng tới nỗi Thiệu Nhất suýt nghĩ cậu đã tỉnh rượu.

"Anh không cho em hôn anh," Lê Dương trừng anh, "Em càng muốn hôn!"

Giọng cậu có chút đắc ý: "Dù sao anh cũng đâu biết em từng hôn trộm anh đâu!"

Thiệu Nhất không biết nghĩ đến cái gì, giật giật môi định nói, Lê Dương đã từ từ sán đến.

Trong đầu hơi hỗn loạn, nhưng anh không trốn.

Lê Dương ôm cổ anh, trước tiên là chạm một cái nhẹ, sau đó lại dính vào.

Từ cuộn suy nghĩ rối mù của Thiệu Nhất một khắc nảy lên ý nghĩ, em bé chưa yêu đương bao giờ, có phải không biết cách hôn?

Nhưng đột nhiên lại cảm thấy lúc này mà nghĩ bậy như vậy thì quả thật không phải phép.

Cũng không biết là ai đang lợi dụng ai.

Lê Dương nhìn anh, đột nhiên cười.

Thiệu Nhất nhéo mặt cậu, "Cười cái gì?"

Lê Dương ôm anh cắn vào môi thêm ngụm nữa.

Cắn còn rất đau.

Thiệu Nhất "Ssss" một tiếng.

"Anh không tránh, anh rõ là thích em." Lê Dương khẳng định.

"Quậy xỉn xong chưa?" Thiệu Nhất xoa đầu cậu, "Mau buông tay đi tắm nào."

Lê Dương ngơ ngác: "Anh tắm cho em à?"

"...... Tự em tắm."

Lê Dương không vui lắc đầu, "Hông tắm."

"Bình thường lúc nào cũng sạch sẽ quá trời, bây giờ tắm còn chẳng thèm tắm là sao?" Thiệu Nhất vỗ vỗ lưng cậu, "Ngoan buông ra nào."

Lê Dương kiên định lắc đầu, còn ôm anh càng thêm chặt.

Thiệu Nhất chạm xuống eo cậu.

Lê Dương "Á" một tiếng, uốn éo tránh, trừng anh, "Không được làm em nhột!"

Thiệu Nhất hít sâu một hơi.

Thầm trách bản thân, đúng là tự làm tự chịu.

Lê Dương cứ thế một lúc lâu, sắp ngủ gật tới nơi rồi lại đột nhiên trừng mắt nhìn Thiệu Nhất.

Thiệu Nhất chưa kịp nói gì, Lê Dương đã tách khỏi người anh, dùng gương mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm... vị trí nào đó.

Lê Dương trông như không thể tin nổi, đôi mắt trợn tròn.

"Anh...... thế mà cứng?"

Thiệu Nhất đau đầu thở dài, giơ một tay che mắt cậu, "Không được nhìn, quên đi."

Lê Dương kéo tay anh ra, ghé đến gần soi mắt anh, "Vậy mà cũng cứng được? Anh phải thích em biết chừng nào?"

Thiệu Nhất không đáp, chỉ chăm chú nhìn cậu bạn nhỏ nghịch ngợm.

Như nảy sinh ý xấu, anh giơ tay lên.

Lê Dương vẫn cứ chằm chằm nhìn anh.

Thiệu Nhất đành đầu hàng đặt tay lên đầu cậu, xoa tóc cậu thành cái ổ gà.

Lê Dương vừa cắn vừa liếʍ, còn không an phận ôm anh cọ tới cọ lui, anh có phản ứng chẳng phải là chuyện rất bình thường sao.

Lê Dương xoay đầu sang chỗ khác, "Hỏng tóc của em."

"Đi tắm đi."

Lê Dương dõi mắt xuống phía dưới, "Ò."

"Vậy anh bình tĩnh đi nha." Nói xong, cậu liền buông tay nhảy xuống sô pha, đi chân trần đến phòng tắm.

Bước chân lảo đà lảo đảo, trông cứ như sắp ngã tới nơi.

Thiệu Nhất thấy cậu an toàn vào cửa mới thở một hơi dài, vùi đầu vào sô pha.

Bình tĩnh.

Lê Dương tắm giặt hết nửa tiếng.

Thiệu Nhất đi qua gõ cửa, phát hiện cửa chưa đóng hẳn.

"......" Anh hơi do dự, nhưng không nghe thấy tiếng nước, chẳng biết cậu có ngủ gật bên trong không.

"Lê Dương?"

Bên trong truyền ra giọng mũi mơ mơ màng màng của bạn nhỏ, "...... Hửm?"

"Tắm xong thì mau ra đây."

Sau mười giây, một bạn nhỏ thân trơn bóng mở cửa ra.

Thiệu Nhất nheo mắt, "Mặc quần áo vào!"

Lê Dương bị anh đột nhiên lớn tiếng làm sợ hết hồn, cậu ngơ ngẩn chỉ quần áo trong sọt, "Giặt mất rồi."

Thiệu Nhất xoa ấn đường, "Đứng đây đừng có nhúc nhích."

Anh xoay người đi tìm quần áo cho Lê Dương, cảm thấy đầu óc ong ong.

Áo thun, qυầи ɭóŧ......

Lấy đồ mới cả đi.

Lê Dương mặc quần áo của anh, trông to hơn hẳn một số.

Cả người thùng thình khiến cậu thoạt nhìn càng giống bé con.

Cậu híp mắt ngáp thật to, đi về phía phòng ngủ.

Thiệu Nhất lại thở dài một hơi, không biết đã là lần thứ mấy đêm nay rồi.

Anh tắm táp qua loa xong, lúc về phòng Lê Dương đã ngủ.

Ngủ còn rất yên, chẳng hề giống cái người vừa mới xỉn quắc cần câu cọ tới cọ lui trong lòng người khác.

Mấy hôm nay nhiệt độ giảm, buổi tối còn hơi lạnh, Thiệu Nhất bỏ tay chân Lê Dương để lộ bên ngoài vào trong chăn, sau đó lại nhìn cậu ngủ mơ cau mày lẩm bẩm gì đó, duỗi chân về chỗ cũ.

Thiệu Nhất đánh nhẹ lên mông cậu.

Sau đó lại nhét chân trở vào, lần này thì Lê Dương chịu yên.

Thiệu Nhất tắt đèn.

Sau khi mắt thích ứng với bóng tối, nương ánh trăng rọi qua cửa sổ, anh thấy rõ cả lông mi bé con.

Không biết mơ thấy cái gì, lông mi cậu run rẩy.

Cũng không biết ngày mai tỉnh dậy, cậu có còn nhớ những việc mình làm tối nay không.

Thiệu Nhất gối lên cánh tay, đôi mắt khép hờ.

Bên trong căn phòng có ánh trăng dịu dàng tràn ngập, bao lấy người trong lòng đang trọn giấc say.

HẾT CHƯƠNG 59.