Chương 42

Đường vũ mượn quang não công cộng của Harry Forest vẽ ra hình dạng dụng cụ của 1 cái vại sành, lớn nhỏ đều có, chất liệu tốt nhất thì dùng đất sét, cậu không rõ ràng lắm thú nhân tinh cầu có tồn tại đất sét hay không, chỉ có thể cố hết sức hình dung miêu tả đặc điểm của đất sét.

Harry Forest nhìn nhìn, sai người lập tức đi làm, sau đó thì “tán gẫu việc nhà” với Đường Vũ. Sau khi trải qua 1 giờ đau khổ thì thuộc hạ của Harry Forest làm việc vô cùng hiệu quả mang tới 1 cái vại sành lớn nhỏ khác nhau, chất liệu quả nhiên rất giống đất sét, không hổ là thú nhân tinh cầu có khoa học kỹ thuật phát triển, nhanh như vậy thì đã làm tốt rồi.

Đường Vũ không biết làm ra vại sành này rất khó khăn, đều dùng tới công nghệ cao, nhưng Courson và Carl đều hiểu rất rõ, nguyên nhân chính là vì hiểu rõ mới càng cảm thấy diện mạo trưởng trấn giống đực thú nhân trung niên trước mắt thoạt nhìn giống như là bình thường nhưng khủng bố khó dò. Chế tạo loại vại sành dạng này cũng không khó, khó là khó ở chất liệu, Đường Vũ tưởng rằng đất sét này bình thường nhưng thực ra là bùn đất hiếm có, là 1 loại đặc sản ngoài tinh cầu, dùng để chế tác tác phẩm nghệ thuật cao cấp, lúc này lại bị Đường Vũ biến thành 2 cái vại lớn xấu như vậy, Courson và Carl đều có chút nói không nên lời. Còn Ares, trong đầu tên này căn bản không có tồn tại chuyện thượng vàng hạ cám, vẫn lạnh như băng như cũ nhìn chằm chằm Đường Vũ, cũng may Đường Vũ đã quen bị nhìn như vậy rồi.

Ngoài ra Harry Forest còn nhanh chóng dựa theo yêu cầu của Đường Vũ mà chuẩn bị tốt bếp lửa mini với nước uống sạch, với khoảng 10g mầm lá trà Phổ Nhỉ ở tinh cầu thú nhân bị gọi là “Du Nhạc”. Mọi thứ chuẩn bị sắp xếp, Đường Vũ trong ánh mắt nghi hoặc của 4 gã thú nhân đặt vại sành lớn chứa nước lên trên bếp lửa nấu.

Ngoài ra vừa để vại sành nhỏ lên trên, sau khi chờ vại sành nóng lên thì bỏ chè Phổ Nhỉ tươi sạch vào trong đó rang lên, cũng nhanh chóng lắc lắc đề phòng lá trà vì rang không đều mà cháy sém. Chờ lá trà rang tới lúc có màu vàng, hơn nữa bay ra mùi thơm mê người thì nhanh chóng rót nước sôi vào trong vại sành lớn, lúc này tiếng “xèo xèo” vang lên làm bốn thú nhân bên cạnh kinh ngạc trợn tròn ánh mắt, hành động của Đường Vũ làm cho Harry Forest có kiến thức rộng rãi đều mở rộng nhãn giới.

Tiếng “sấm vang” trong vại sành giống như nháy mắt kích hoạt tới thú nguyên lực trong cơ thể bọn họ, cùng với cổ hơi thở năng lượng ma thực kia, ánh mắt bốn người cháy bỏng nhìn chằm chằm cái bình gần như có thể cho là xấu xí trong tay Đường Vũ.

Một chút nước sôi rót vào kia làm bọt trà dâng tới miệng vại tạo thành hình hoa tú cầu, phối hợp hình dáng của vại sành thoạt nhìn có loại mỹ cảm nguyên thủy. Chờ bọt trà lắng xuống, lọc lá trà ra thì Đường Vũ rót nước trà vào 4 chén trà đã chuẩn bị tốt cũng đưa cho bốn thú nhân đã không chờ nổi nữa.

Cách uống trà này là khi Đường Vũ đi du lịch Vân Nam thì là một loại phương thức đãi khách của dân bản xứ dùng để chiêu đãi cậu. Nước trà đã nướng qua thơm nồng nức mũi, lần đầu tiên uống sẽ cảm thấy có chút đắng lắm nhưng uống lần nữa thì có thể hưởng thụ sự ngon ngọt đậm đà, trà này bình thường nướng một lần pha nước 3 lần, nước cuối cùng Đường Vũ cảm thấy uống ngon nhất, nhưng người già bản xứ lại cảm thấy nước thứ nhất mới đủ vị ngon.

Không giống với cảm giác ngày thường ở nhà hoặc là trong trà lâu cùng bạn bè phẩm trà, khi Đường Vũ ở Vân Nam uống loại “Lôi trà ” này thì sẽ ngồi ở băng ghế cũ trong nhà chính của nông gia, cùng lão nông bản địa cùng nhau vừa rang trà vừa uống trà, tâm sự quốc gia đại sự hoàn toàn không liên quan tới chính mình, chửi thằng bé hư hỏng hàng xóm nào đó, thỉnh thoảng thì bóc quả óc chó ăn kèm trà.

Harry Forest là kẻ tài cao gan cũng lớn, cũng không sợ nóng, hai ba ngụm thì uống xong nước trà, cảm giác đắng nghét làm gã hơi nhíu mày nhưng ngay sau đó trong miệng lại ngọt và mùi ma thực tinh khiết làm cho thú nhân lớn tuổi này lộ ra sự kinh ngạc khó có thể che dấu, nên biết rằng gã cũng không có vì Đường Vũ mà chuẩn bị đầy đủ ma thực cao cấp, tất cả đều là loại rất bình thường, loại ma thực này có nhiều tạp chất.

Nhưng lúc này Harry Forest phát hiện uống xong chất lỏng trong veo, trong suốt màu vàng này mang đến năng lượng ma thực tinh khiết, không thua gì ma thực cao cấp, kém duy nhất là nằm ở phương diện năng lượng nhiều hay ít thôi. Hơn nữa cách hấp thu năng lượng ma thực này hình như sẽ không tạo thành thương tổn gì với thân thể, gã phát hiện thân thể của chính mình hình như có thể trong khoảng thời gian ngắn lại hấp thu năng lượng ma thực, phát hiện này làm cho miệng hắn gã há hốc muốn nói cái gì đó rồi lại không biết nói cái gì cho phải.

“Thần kỳ, rất thần kỳ!”. Harry Forest chỉ có thể lần nữa lặp lại những lời này, “Nhưng loại phương pháp này hình như cũng không thể xóa bỏ tạp chất trong cơ thể”.

Đường Vũ gật gật đầu, “Tôi không có cách nào giúp ngài xóa bỏ tạp chất trong cơ thể, chỉ có thể tạm thời để ngài sẽ không lại hấp thụ càng nhiều tạp chất. Nếu ngài có thể chấp nhận thì tôi sẽ dạy lại phương pháp này cho ngài”.

Ngón tay Harry Forest gõ gõ cái chén, hình như đang suy nghĩ cái gì sau đó cười khổ nói, “Tôi đột nhiên phát hiện chính mình giống như chiếm tiện nghi của cậu, 5 chiến sĩ cơ giáp cũng không bằng việc lấy phương pháp mới của ma thực này!”.

Đường Vũ khoát tay nói, “Không sao, ngài đã ra điều kiện trước, là tự tôi lấy phương pháp này trao đổi, có thể thả chúng tôi đi được không? Chúng tôi thật sự rất vội”. Dù sao cậu vốn định đem phương pháp này thông qua công hội ma thực sư miễn phí mở rộng một chút, cái này có thể đổi lấy 5 chiến sĩ cơ giáp đã là buôn bán có lời.

Tuy rằng Harry Forest không tính là người tốt nhưng chuyện chiếm tiện nghi của thằng nhóc con này thì gã vẫn không làm được, hơn nữa gã nhìn ra được hình như tiểu giống cái cũng không thể chân chính hiểu rõ chỗ khủng bố khi nhận lấy loại phương thức ma thực này, ánh mắt tiểu thú nhân lang tộc bên cạnh có chút đầu óc kia lấp lánh trông có vẻ còn có chút hứng thú, là sợ tiểu giống cái chịu thiệt sao?