Chương 21

Pha trà Phổ Nhỉ đương nhiên dùng trà cụ tử sa là thích hợp nhất, khi Đường Vũ ở địa cầu thì mỏ tử sa đã vô cùng ít ỏi, muốn có 1 bộ trà cụ tử sa thì siêu khó. Trong không gian bộ trà cụ kia là cậu dùng trà cực phẩm đồng giá đổi lấy, nghe nói ấm tử sa ngâm trà Phổ Nhỉ thời gian quá dài thì trực tiếp rót nước sôi đều có thể có mùi thơm của trà, đương nhiên đây cũng chỉ là nghe nói, bộ trà cụ kia của cậu còn chưa đủ trình.

Tất nhiên Đường Vũ không có khả năng lấy trà cụ tử sa pha trà, cậu lấy trong bếp ra 3 chén lớn, cũng nấu 1 ấm nước sôi.

Trong bình trà chỉ có 1 khối bánh trà Phổ Nhỉ rất nhỏ mà Đường Vũ đã lấy ra trước ở trong không gian, lấy tay vò nát ra để vào 1 cái chén sau đó rót nước sôi tráng trà, bỏ nước đầu tráng trà. Lại rót nước sôi vào lần nữa, lấy 1 cái chén không đậy lên miệng chén pha trà chờ 30 giây, chừa 1 khe hở giữa 2 chén rồi rót nước trà vào chén thứ 3.

Nước trà màu nâu đỏ sáng rực, mùi thơm nồng đậm, bền mùi, Đường Vũ thừa dịp nó còn nóng thổi nhẹ, cảm giác khi uống vào khá tốt, đáng tiếc vẫn thiếu 1 chút độ lửa. Pha trà Phổ Nhỉ cần chọn ấm to do trà Phổ Nhỉ nồng độ cao, dùng ấm to tránh được nước trà quá nồng, đây chỉ dùng chén lớn, mùi thơm của Phổ Nhỉ do chén quá lớn bay hết ra ngoài, hơn nữa lượng trà Phổ Nhĩ dùng pha trà chiếm khoảng 2 phần ấm trà là tốt nhất, lần đầu tiên cậu dùng chén pha trà Phổ Nhỉ nên không đong đếm chính xác số lượng trà được, bánh trà này sau khi mở ra thì tiếp xúc không khí trong vòng 2 tuần rồi pha trà thì vị rất ngon, mà trà Phổ Nhỉ trong tay cậu là 2 ngày trước mới vừa mở ra thông khí, cũng ảnh hưởng đến vị trà.

Song điều này với thú nhân mà nói thì bọn họ căn bản không thể phân biệt điểm khác biệt ấy, cha Larry còn chờ Đường Vũ cứu mạng, vấn đề đó để sau hẵng tính, lập tức đem nước trà ngon đã pha nhân lúc còn nóng đưa cho lão hổ bự màu nâu đậm.

Trung úy lang tộc từ lúc Đường Vũ mở hộp trà Phổ Nhỉ ra thì nhìn không chớp mắt, cố gắng muốn nhận ra mùi của ma thực cao cấp này là ma thực gì, mùi thơm rất quen thuộc, chắc chắn là 1 loại trong 9 đại ma thực. Nếu Đường Vũ lấy ra ma thực cao cấp khiến Courson tò mò, tiếp theo cậu lại làm một loạt động tác khiến Courson bắt đầu hoài nghi có phải mình ngốc ở trong quân đội lâu quá rồi không, đã không theo kịp thời đại!

Tại sao dùng nước sôi ngâm ma thực? Vậy không phải sẽ làm ma thực bị phỏng chết sao? Tại sao ma thực lại phai màu? Sau khi giống cái uống nước ma thực phai màu thì không bị gì sao? Ánh mắt Courson nhìn tiểu giống cái càng sâu sắc.

“Uống thử đi, phải nhân lúc nó còn nóng mà uống”. Đường Vũ đưa cái chén tới bên miệng lão hổ màu nâu đậm, ý bảo Larry giúp đút cho ông ấy.

Đã tiết ra được ít năng lượng bạo loạn, con hổ màu nâu đậm ngửi được mùi ma thực tinh khiết, theo mùi tinh khiết này đi vào trong cơ thể thì rõ ràng mùi thơm làm nó dễ chịu rất nhiều, lão hổ trợn tròn mắt, vội vàng vươn đầu lưỡi liếʍ nước trà, kết quả dĩ nhiên là bị phỏng, phản xạ có điều kiện tránh ra một chút, thiếu chút nữa làm đổ cả chén đi, may mắn Courson tay dài chụp kịp, kéo Đường Vũ đang cầm cái chén vào lòng che chở.

Courson biết tình trạng của cha Larry nguy cấp nên cũng cũng không dám chậm trễ nhiều, nếu không anh thật sự rất muốn nhìn kỹ nước thuốc ma thực trong tay rốt cuộc là tồn tại như thế nào.

Họ mèo đều sợ nóng nếu không tại sao sẽ có câu nói “Lưỡi mèo”, lão hổ cũng thuộc họ mèo, bị nóng 1 chút liền cực kỳ đáng thương, nhưng là trà Phổ Nhĩ phải uống nóng, lạnh khó uống, Đường Vũ cũng lo lắng nó lạnh sẽ không có đủ hiệu quả. Nói tình hình này cho Larry, cậu ta mạnh tay banh miệng lão hổ ra đổ trà nóng vào.

Lão hổ bị nóng gầm nhẹ nhưng năng lượng lộn xộn trên người rõ ràng ít đi, cuối cùng biến mất hoàn toàn!

Larry vui quá mà khóc, nếu không phải vừa mới ôm cha đã khôi phục thân thể nhân loại thì thật sự rất muốn ra sức ôm Đường Vũ, “Đường Vũ, cám ơn, cám ơn!”.

Đường Vũ lắc đầu, phát hiện mình đang ở trong lòng Courson thì vội vàng muốn đẩy cánh tay anh ta ra. Đúng lúc này, tiếng gấu rống truyền đến, Đường Vũ liền phát hiện cả người xây xẩm mặt mày, sau đó liền rơi vào 1 l*иg ngực rộng lớn.

Ngẩng đầu thì phát hiện 1 con gấu giống như 1 đứa bé bị cướp mất kẹo, hung tợn trừng mắt nhìn Courson, con hổ mặt than bên cạnh có đôi mắt xanh lạnh như băng cũng lộ ra khó chịu.

Mà trung úy lang tộc căn bản không thèm để ý tới, lịch sự mời Đường Vũ, ” Xem ra hôm nay không thích hợp, hôm nào hẹn trước thời gian, tôi mời cậu ăn cơm được không?”. Đáy mắt không dấu vết đánh giá Carl với Ares, nhất là Ares, Đường Vũ thích cậu ta? Thích đến nỗi còn chưa trưởng thành thì đã cùng cậu ta ký kết khế ước sao?

Đường Vũ vỗ nhẹ cánh tay Carl, “Không cần khẩn trương như vậy, anh ấy là Courson đã giúp tôi rất nhiều lần, không phải người xấu”.

Con gấu nhếch miệng lộ ra tuyệt chiêu cười ngây ngô nhưng đáy mắt không có ý cười, ” Courson ư? Cám ơn anh đã giúp giống cái nhà tôi!”. Trong giọng nói tràn đầy ý tứ vạch rõ ranh giới.

Courson chỉ cười cười rồi tạm biệt Đường Vũ rồi đi khỏi, cử chỉ lịch sự độ lượng để lại cho Đường Vũ ấn tượng cực tốt.

Đường Vũ cũng lười sửa lại lời Carl, khi mỗi lần cậu muốn cản anh ta nói những lời này thì bộ dáng con gấu này cuộn mình lại ngủ ngoài hiên nhà lại hiện ra trong đầu cậu, làm cho cậu không đành lòng cự tuyệt.

Mang theo 2 thú nhân đi khỏi nhà Larry, dọc theo đường đi con gấu rất không vui, trực giác của động vật khiến Carl cảm thấy Courson nguy hiểm hơn so với Ares, nhưng là anh không giống con hổ ngu kia có khế ước bảo vệ, bất cứ lúc nào Đường Vũ cũng có thể đuổi anh đi.

Không được! Tròng mắt con gấu xoay tròn, khi làm lính đánh thuê tự do thì Carl đã nghe được 1 đống tuyệt chiêu giúp giống đực theo đuổi giống cái mà mình thích, lúc sắp trở lại khách sạn anh cuối cùng nghĩ ra cách theo đuổi Đường Vũ, cách này có thể để cho cậu nhanh chóng tiếp nhận anh.

Mới vừa xuống xe Đường Vũ rùng mình, còn tưởng rằng là do mùa thu lạnh lẽo. Đột nhiên 1 cái áo khoác lên người cậu, cậu cười nắm thật chặt cái áo đang muốn nói lời cảm ơn với Carl thì kết quả nhìn lại thì lại là Ares. Không ngờ con hổ có khả năng biểu đạt rất kém cỏi này lại có thể sẽ quan tâm cậu!

Đại khái là ánh mắt Đường Vũ quá mức rõ ràng, cũng có lẽ sau khi ký khế ước thì sự kết nối giữa 2 người thật sự càng thêm dễ dàng, Ares không được tự nhiên giải thích, “Sẽ đối tốt với giống cái khế ước”. Một bộ dáng nghiêm khắc tuân thủ nhân cách thú nhân khiến Đường Vũ không cảm thấy bất ngờ.

Dưới mắt Đường Vũ bởi vì giống cái rất ít, quý hiếm, ở thế giới thú nhân khi giống cái cùng giống đực ký kết khế ước giống như là kỵ sĩ tuyên thệ với giáo hoàng ở địa cầu, suốt đời bảo vệ mạng sống đối phương. Hiểu thế cũng được, nhưng tập tục này qua hàng trăm ngàn năm đã trở thành nghi thức chính thức kết làm bạn đời của giống đực và giống cái.

Nghi thức thật thần thánh nha, chỉ tiếc 1 người không cần, 1 người không hiểu. Kết quả con gấu đứng bên cạnh chứng kiến tất cả siêu bực bội, cũng chứng tỏ trong 23 năm cuộc đời thì lần đầu anh thấy nghi thức này mà nói không nên lời.

Sáng sớm hôm sau Đường Vũ bị sặc mùi hoa nồng đậm mà tỉnh. Tất nhiên nếu theo đuổi con gái, cô gái dễ thương nằm ở giữa đống hoa xinh đẹp, lấy hoa làm nền, lấy hoa làm chăn thì nhất định là chuyện khá lãng mạn. Nhưng nếu chuyện này đổi thành 1 tên to con thì chỉ biết có loại cảm giác quái dị nói không nên lời, ít nhất Đường Vũ làm đàn ông hơn 20 năm cho dù xuyên qua sống lại trên người bạn nam sinh mới 16 tuổi thì cũng không thay đổi tính cách mà đi thích mấy thứ này!

Nhanh chóng đứng dậy lại bị con gấu đứng cạnh giường mặc tạp dề bê mâm làm hoảng sợ, trong đầu Đường Vũ nhanh chóng hiện lên 4 chữ vàng to —— Barbies kim cương. Cậu không muốn tra hỏi tại sao Carl có thể vào phòng mình, nhưng là, “Có thể mặc quần áo vào trước không…….”.

2 cái đầu ti màu hồng lộ ra ngoài tạp dề, cơ bụng 8 múi đẹp đẽ thấp thoáng, từ hình nhân ngư sεメy trên tạp dề nhìn xuống thì cái tạp dề hơi mỏng kia vốn không che được cơ thể trần trụi của Carl, chỉ miễn cưỡng che chắn vị trí quan trọng dưới bụng, loáng thoáng nhìn thì nó hình như hơi ngóc đầu, đôi chân dài rắn chắc thon dài màu lúa mạch toàn bộ lộ ở bên ngoài, làn da săn chắc làm cho người ta rất muốn xoa nắn 1 phen. Đường Vũ miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, nuốt nuốt nước miếng.