Chương 84: 84: Thử Váy Cưới

Hai người quyết định chụp ba bộ ảnh cưới khác nhau, một bộ với lễ phục hiện đại, một bộ với lễ phục truyền thống và một bộ thường phục tự do.

Bộ ảnh hiện đại chụp ở đảo Hải Nam, nơi được vịnh danh là Maldives của Trung Quốc.

Bộ ảnh truyền thống chụp ở thiên đường hạ giới Tô Châu.

Ngay khi biết tin con trai cả nhà họ Ngôn đăng kí kết hôn, các thương hiệu thời trang nổi tiếng đều chủ động liên hệ gửi các bản phác thảo mẫu váy cưới, giày cưới và trang sức đến cho anh.

Thương hiệu nào cũng muốn cô dâu của anh mặc lên người váy cưới của họ, đó chính là niềm vinh dự không thể nào diễn tả của nhà thiết kế thời trang, bên cạnh đó còn là cách PR tốt nhất của thương hiệu.

Kiều Hiểu Tinh chọn ba bộ váy để chụp ảnh cưới và một bộ mặc trong hôn lễ.

Đây đều là những chiếc váy cực kì đắt đỏ, nhưng không phải cứ có tiền là có thể mua được.

Kết hôn là chuyện trọng đại, cả đời người chỉ có một lần, bất kì người phụ nữ nào cũng muốn được khoác lên mình bộ váy cưới lộng lẫy đẹp đẽ.

Cho nên chỉ cần vợ mình thích, cho dù giá trị của những chiếc váy này là bao nhiêu Ngôn Tử Kỳ cũng chẳng bận tâm.

Chiếc đầu tiên của Dior, là một chiếc váy đuôi cá xuyên thấu ôm sát người được may từ chất liệu ren cao cấp.

Chiếc váy này tôn lên đường cong nóng bỏng và đôi chân dài miên man, cùng với đó là thiết kế hai dây khoe vòng một đầy đặn quyến rũ.

Chiếc thứ hai của Aurora, một thương hiệu cực kì nổi tiếng mấy năm gần đây, là một chiếc váy trễ vai, bên dưới xoè lộng lẫy với đuôi váy dài 4 mét, thân váy đính hơn 1000 bông hoa.

Chiếc thứ ba của Alexander McQueen, chiếc váy này rất đặc biệt vì nó có màu đen, kiểu cúp ngực, bên dưới xoè ra, trên váy có 3000 viên ngọc trai được đính hoàn toàn bằng tay trong nhiều giờ liên tiếp.

Chiếc váy cưới đẹp nhất để mặc trong hôn lễ là của Vera Wang, được may hoàn toàn bằng tay, phần trên là ren xuyên thấu đính 5000 viên pha lê Swarovski, phần chân váy được may bảy lớp với chiffon, mỗi lớp có một màu sắc khác nhau, đính hơn 500.000 viên pha lê Swarovski.

Bộ váy này được đặt tên là “Holy Day”, Ngày Thánh Thần.



Kì nghỉ Tết kết thúc được mấy ngày, Ngôn Tử Kỳ đưa cô đến cửa hàng váy cưới cao cấp nhất thành phố mà anh đã bao trọn nguyên ngày chỉ để cho cô thử lễ phục.

Bốn chiếc váy cưới được đặt trong tủ kính pha lê trong suốt, đèn điện sáng lung linh phản chiếu lên những viên đá quý tạo nên hiệu ứng vô cùng bắt mắt.

“Em thấy thế nào?”

Kiều Hiểu Tinh hài lòng gật đầu, nhìn bản vẽ trên giấy và nhìn thành quả tận mắt quả nhiên vẫn khác nhau.

“Em vào thử váy đi, anh thử vest xong sẽ ngồi chờ em ngoài này.”

Kiều Hiểu Tinh đi theo nhân viên vào phòng thử đồ, mấy bộ váy cưới này một mình cô không thể nào tự mặc được, cần phải có đến 6 7 người giúp.

Cô mặc thử bộ váy của Aurora đầu tiên, mất gần mười phút mới mặc xong.

Váy cưới rất vừa người, thân trên trễ vai ôm sát lấy bộ ngực đầy đặn, khoe khéo bờ vai thon thả hững hờ và vòng eo thanh mảnh.

Kiều Hiểu Tinh đưa tay nhấc nhẹ làn váy đi ra khỏi phòng thử đồ, trong lòng hồi hộp không biết Ngôn Tử Kỳ có thích hay không.

Chiếc váy này rất nặng, phải huy động cả đám nhân viên đi đằng sau để nâng đuôi váy phụ cô.

Ngôn Tử Kỳ đứng nghe điện thoại cạnh một con mannequin, có vẻ như đang bàn bạc với quản gia về hoa tươi và rượu cưới.

Anh đứng quay lưng lại với phòng thử đồ, nghe thấy tiếng mở cửa lập tức quay đầu lại.

Đứng trước cửa phòng thử đồ là người con gái mặc váy cưới trắng muốt nhìn anh cười nũng nịu, trong phút chốc anh ngẩn ngơ như một chàng ngốc, thẫn thờ đứng chôn chân tại chỗ, mắt không chớp nhìn Kiều Hiểu Tinh.

Cô gái trước mặt anh trắng như tuyết, làn da của cô dưới ánh đèn lung linh gần như trong suốt, đầu vai mảnh mai lộ ra, xương quai xanh tinh xảo cân xứng dưới cái cổ thon thả trắng ngần.

Anh cũng không biết chiếc váy cưới hay chính những đường cong xinh đẹp quyến rũ của cô mới là thủ phạm khiến anh ngất ngây.

Thấy Ngôn Tử Kỳ chỉ nhìn mình chằm chằm chứ không chịu lên tiếng, Kiều Hiểu Tinh quơ quơ tay trước mặt anh, hai mắt chớp chớp, giọng nói hào hứng xen lẫn mong đợi.

“Anh thấy thế nào? Có đẹp không?”

“Ngôn tổng.” Mắt nhìn Ngôn Tử Kỳ một mực im lặng, nữ nhân viên đứng cạnh đó rụt rè mở miệng hỏi.

“Anh thấy có chi tiết nào cần sửa lại thì cứ nói với chúng tôi nhé.”

“Tôi…” Thật lâu sau đó anh mới sực tỉnh, khẽ lắc đầu ý bảo không cần, chân dài thẳng tắp sải bước về phía cô dâu của anh, nắm chặt tay cô đưa tới trước môi rồi đặt một nụ hôn lên đó.

“Tôi có chuyện muốn bàn bạc riêng với cô ấy, làm phiền các cô.”

Nhóm nhân viên lục tục rời đi với ánh mắt ganh tị xen lẫn hâm mộ, người cuối cùng ra ngoài còn nở nụ cười ý tứ sâu xa, cẩn thận đóng cửa phòng thử đồ, trả lại không gian yên tĩnh cho đôi vợ chồng trẻ.

Thoáng cái, phòng thử đồ chỉ còn lại hai người.

Trong căn phòng rộng lớn, ngoài bộ sofa bằng nhung còn có một tấm gương rất lớn gắn trực tiếp lên tường, trên đầu là ánh đèn sáng rực lấp lánh.

“Tinh Tinh, em là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế gian này.” Anh xúc động nói rồi đưa tay giữ lấy gáy của cô, mặt ghé lại gần, hôn phớt lên môi cô một cái, nhìn cô với ánh mắt cháy bỏng.

“Nhưng anh không muốn cho bất kì ai thấy dáng vẻ này của em.”

Nói xong câu đó anh lại hôn cô, lần này là một nụ hôn sâu.

Kiều Hiểu Tinh ngửa đầu đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của anh.

Nhìn thấy ánh mắt nóng như lửa đốt của anh dừng trước ngực mình, cô cuống quýt dùng cả hai tay che ngực lại.

“Anh đừng hòng nghĩ đến chuyện làm ở đây, váy cưới sẽ bị bẩn mất.”

“Bẩn thì giặt, cùng lắm là bỏ đi chứ gì.

Anh đền cho em bộ khác.”

Ngôn Tử Kỳ nói xong liền đẩy cô sát vào gương, kéo phần vải trước ngực xuống, cúi đầu hôn lên ngực cô.

Váy áo gợi cảm như thế, rãnh ngực sâu hun hút như thế, sao có thể không nảy sinh ham muốn chiếm hữu đây?

Nghĩ vậy, anh càng dùng sức ngậm lấy bầu ngực căng tròn trắng muốt của cô.

“Anh… đáng ghét…”

Không thèm để lời cô nói vào tai, chiếc áσ ɭóŧ trên người cô bị anh kéo xuống, hai bầu ngực trắng như tuyết theo quán tính nảy ra ngoài.

Sau lưng là bức tường gương khổng lồ, trước mặt là người đàn ông đang chăm chú vùi đầu liếʍ mυ"ŧ, Kiều Hiểu Tinh không còn nơi nào để thoát thân.

Đầu lưỡi điêu luyện của anh làm cô dần dần chuyển từ kháng cự thành say mê, chẳng mấy chốc đã bắt đầu rêи ɾỉ.

Chân váy vừa dài vừa nặng, Ngôn Tử Kỳ một mình không thể xoay xở, anh đỡ cô quay người lại, mở khóa kéo sau lưng thẳng đến tận eo.

Nụ hôn của anh rơi từ bả vai trắng mịn lướt qua xương cánh bướm xinh đẹp, dọc một đường thẳng xuống thắt lưng.

“Tinh Tinh, nhấc chân lên.”

Kiều Hiểu Tinh u u mê mê không thể không ngoan ngoãn nghe lời anh.

Chiếc váy cưới nặng nề rơi tuột xuống, tầng tầng lớp lớp ren mỏng đè lên nhau bao vây lấy đôi chân dài tít tắp, nhìn từ xa cô chẳng khác nào một nàng tiên đứng giữa đám mây trắng tinh khôi.

“Bảo bối, nhìn vào trong gương.”

Dưới ánh đèn lung linh, tấm gương lớn soi rõ nhan sắc xứng đôi của hai người.

Ngôn Tử Kỳ đi giày Brunello Cucinelli bóng loáng, mặc bộ vest đen Dolce & Gabbana chỉnh tề.

Còn cô dâu sắp cưới của anh búi tóc và trang điểm nhẹ nhàng, thế nhưng toàn thân phía trên lại hoàn toàn trần trụi, chân vẫn đang xỏ đôi giày sandals cao gót pha lê René Caovilla.

Một tay anh xoa bóp bầu ngực đầy đặn căng tròn của cô, bàn tay còn lại luồn vào trong qυầи ɭóŧ, lướt xuống nơi tư mật ở giữa hai chân cô, ngón tay xấu xa không ngừng vuốt ve trêu chọc.

Ngôn Tử Kỳ nhìn cô gái trong gương, đôi mắt đào hoa mang theo nụ cười tà tứ.

“Tinh Tinh, muốn làʍ t̠ìиɦ ngay tại đây không?”

Kiều Hiểu Tinh không cưỡng lại được mị lực chết người của anh, anh tùy ý đùa bỡn vài cái đã khiến toàn thân cô mềm nhũn, hạ thể tiết ra da^ʍ thuỷ.

Hai chân cô như khuỵu xuống, sắp đứng không vững nữa.

Ngón giữa của Ngôn Tử Kỳ cắm vào hoa huyệt ẩm ướt của cô, khàn giọng nhắc lại câu hỏi: “Em chưa trả lời anh, muốn không?”

“Muốn…”

“Muốn như thế nào?”

Một ngón tay khác lại cắm vào, khuấy đảo du͙© vọиɠ trong cô.

“Tử Kỳ…” Thân thể không ngừng truyền đến kɧoáı ©ảʍ quen thuộc, Kiều Hiểu Tinh rút cục cũng không nhịn được nữa, nhẹ giọng nỉ non: “Tử Kỳ, cho em đi.”

Anh thực ra sớm đã mê muội, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cô mặc váy cưới, anh đã muốn điên cuồng yêu thương cô ngay lập tức.

“Lấy gương làm điểm tựa, nâng mông lên.”

Kiều Hiểu Tinh cảm nhận được vật lớn ngạo nghễ của anh, cô chỉ cần khom lưng rồi vểnh mông lên, người đàn ông đã có thể tiến vào dễ dàng.

Anh nhấc chân phải của cô đặt lên khuỷu tay, để cô chống tay lên mặt gương sáng loáng, hả hê nuốt trọn từng ánh mắt mê man của cô.

Qυầи ɭóŧ vẫn mặc trên người nhưng bị kéo hết sang một bên để anh có thể mạnh mẽ rút ra cắm vào.

Nơi hai người tiếp xúc không ngừng tràn ra ái dịch, dọc theo bắp đùi của Kiều Hiểu Tinh chảy xuống sàn nhà dưới chân.

Cả hai đang nắm tay nhau lên chín tầng mây, không ai quan tâm đến chuyện váy cưới có bị dính bẩn hay không nữa rồi…

“Đau quá…” Tư thế đứng thẳng giơ một chân lên cao này khiến trọng tâm toàn bộ cơ thể dồn xuống chân còn lại, trong khi cô vẫn đang đi giày cao gót, bắp chân đau như bị chuột rút, cả người run rẩy sắp ngã đến nơi.

“Shit! Bảo bối, đừng kẹp chặt như thế.” Cơ thể Kiều Hiểu Tinh căng cứng khiến hoa huyệt không tự chủ được mà co rút, làm cho gân xanh trên trán Ngôn Tử Kỳ nổi lên.

“Chân em không thoải mái.” Kiều Hiểu Tinh yếu ớt nói, mắt rơm rớm lệ.

“Thôi nào, bảo bối đừng khóc.” Anh thương tiếc hôn lên khoé mắt cô, bế cô lên dùng sức khoá chặt hai chân cô ở bên hông của anh, hai tay giữ lấy cánh mông đầy đặn nâng lên hạ xuống, đứng làʍ t̠ìиɦ ở ngay trước gương.

Hai đùi cô bị tách rộng, cây gậy nóng bỏng ra vào theo tiết tấu, mỗi cú thúc đều vào sâu tận nơi mẫn cảm nhất, làm cho hoa huyệt không ngừng run rẩy, mật dịch men theo bắp đùi tí tách nhỏ xuống, một ít còn văng ra xa xuống sàn nhà.

Tầm mắt anh đặt ở vị trí hai người kết hợp phản chiếu trong gương, anh ghé sát tai cô dụ dỗ.

“Nhìn dáng vẻ hiện tại của chúng ta đi.”

Hơi thở nóng bỏng bên tai kích thích Kiều Hiểu Tinh không hề nhỏ, hoa huyệt kịch liệt co rút, phun ra lượng lớn dâm thủy, tiếng rêи ɾỉ trong miệng cô càng lúc càng ngâm nga kéo dài.

“Tinh Tinh biết không, hiện tại em có thể gϊếŧ chết anh bằng một ánh mắt.”

Cô nhìn mình trong gương, bị cảnh tượng đó doạ cho đỏ mặt.

Tự mắt chứng kiến toàn bộ cơ thể cũng như khuôn mặt mơ màng của mình đang bị người ta chơi đùa chẳng khác nào đang xem một bộ phim AV sống động.

Đầu tóc cô rối loạn, ánh mắt ngập nước mơ mơ màng màng, toàn thân ửng đỏ, khăn voan trùm đầu và vương miện cài trên tóc lung lay như sắp bung ra đến nơi.

Gậy thịt thô to dữ tợn bị hoa huyệt nhỏ bé của cô nuốt vào nhả ra.

Cô không ngờ rằng hóa ra lúc bọn họ làm tình lại kí©h thí©ɧ đến thế…

Hình ảnh trong gương quá mức dâʍ đãиɠ, Kiều Hiểu Tinh cảm thấy hoa huyệt lại tiếp nhận một trận co rút mới, hai bàn tay không kìm chế được siết lấy bả vai anh, răng cắn chặt môi ngăn không cho bản thân hét lên.

Cô được anh đưa lêи đỉиɦ mấy lần liên tiếp, tiếng da thịt va chạm cùng tiếng thở dốc da^ʍ mỹ mờ ám quanh quẩn khắp phòng thử đồ.

Thấy cô dâu của mình vì cao trào mà thút tha thút thít rêи ɾỉ, bộ dạng vừa quyến rũ vừa dễ thương, anh bắt đầu điên cuồng cắm rút, sau mấy chục lần mới giải phóng toàn bộ du͙© vọиɠ nóng bỏng vào sâu trong cơ thể của cô.

Bên ngoài còn có nhân viên, thế mà hai người làm loại chuyện tϊиɧ ŧяùиɠ lên não này trong phòng thử đồ, Kiều Hiểu Tinh nức nở khóc không thành tiếng.

Cao trào qua đi, căn phòng an tĩnh trở lại, lí trí theo đó cũng quay về.

“Ngôn Tử Kỳ, anh đi chết đi!”

Sàn nhà ướt đẫm một mảng lớn, trong không khí còn lưu lại mùi tanh ngọt.

Ngôn Tử Kỳ cười thoả mãn, anh lấy trong túi ra một cái khăn lụa lau sạch sẽ cho cả hai, không ngại ngần ngồi xổm xuống dọn dẹp hiện trường hỗn độn dưới sàn nhà.

Cô dâu bị chú rể cắm đến eo mềm chân nhũn, đương nhiên không còn sức đâu mà thử đồ nữa, đám nhân viên được lệnh giải tán sớm, đầu giờ chiều mới cần quay lại.

Nhưng mà điều đáng quan ngại hơn cả là chiếc váy cưới thiêng liêng không nhiễm bụi trần giờ phút này vừa nhăn nhúm vừa dính rất nhiều dấu vết khả nghi, hơn nữa còn toả ra mùi hương nam tính mạnh mẽ.

Bộ váy làm từ ren cao cấp hết sức đỏng đảnh, Kiều Hiểu Tinh không biết phải xử lí thế nào, lại càng không thể vứt hết mặt mũi mà mang ra tiệm cho người ta giặt.

Cuối cùng cô trút giận lên kẻ đầu sỏ gây chuyện, làm Ngôn Tử Kỳ đường đường là một ông chủ lớn cũng phải bỏ cả một buổi tối mày mò nghiên cứu, sau đó còng lưng tự tay giặt đồ cho vợ.