Chương 80: 80: Ăn Thịt Tiểu Bạch Thỏ

Kiều Hiểu Tinh cúi đầu nhìn xuống, thấy người nào đó cởϊ qυầи, cự vật nam tính cứng rắn ngẩng cao đầu, vòng quanh thân gậy nổi gân xanh dữ tợn, qυყ đầυ phun ra chất nhầy hướng thẳng về phía trước.

Cô chủ động ôm lấy cổ anh, hai chân tự giác quấn chặt quanh thắt lưng người đàn ông như con bạch tuộc, dướn người lên gặm nhấm yết hầu gợi cảm của anh.

Ngôn Tử Kỳ không nhiều lời cởϊ áσ ném xuống đất, tay đỡ lấy vật khổng lồ cứng rắn, ưỡn thẳng vòng hông tráng kiện, trực tiếp cắm vào tiểu huyệt như muốn hoà hai người thành một.

Kiều Hiểu Tinh bị đâm đến rùng mình, ngửa đầu rêи ɾỉ kiều mị.

“A… Sâu quá!” Môi đỏ hết khép rồi lại mở, liên tiếp bật ra những tiếng nỉ non ái muội.

“Làm chết em! Làm chết tiểu bạch thỏ lẳиɠ ɭơ này!”

Anh vừa nói vừa dùng hết sức lực tấn công, tốc độ quá nhanh quá mạnh khiến cánh cửa gỗ sau lưng rung lên bần bật.

Hai người trong chốc lát điên cuồng quấn lấy đối phương, một người rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ vặn vẹo eo thon, một người thở gấp thúc hông.

Cứng rắn và trơn trượt say sưa bao bọc lấy nhau.

Bức rèm trong phòng chỉ kéo hờ, đủ để ánh nắng ấm áp cửa sổ bên ngoài tràn vào, soi chiếu lên hai thân thể trần trụi đang say sưa hoan ái.

Bàn tay to lớn giữ chặt hai cánh mông trắng nõn, cả người cô bị anh ôm trong ngực, đùi mở rộng vòng quanh thắt lưng anh, mỗi lần anh cắm vào cô lại bị nảy lên một cái.

Bầu ngực no đủ theo động tác đưa đẩy lắc lư qua lại dữ dội, đủ để biết người đàn ông hăng say đến mức nào.

Hạ thể của hai người mỗi lần va chạm không chỉ làm bọt trắng văng tung toé mà da^ʍ thuỷ cũng tràn ra chảy dọc theo bắp đùi.

Hai túi ngọc nặng trĩu vỗ bạch bạch vào huyệt khẩu khiến cho đoá hoa co rút liên tục.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng, tiếng nức nở yêu kiều vang vọng khắp căn phòng nhỏ.

“A… Anh chậm một chút…”

Ngôn Tử Kỳ không để ý đến lời van xin của cô, động tác va chạm dưới thân càng mạnh mẽ, giọng nói gợi cảm trầm thấp mang theo một chút thô bỉ.

“Đâm nát tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của em!”

Anh đặt một tay lên cái bụng nhỏ gồ lên hình cây gậy thịt, đôi mắt hoa đào hiện lên tia nóng rực.

Lưng cô bị ấn trên cánh cửa, hai chân trắng nõn quấn quanh hông người đàn ông, toàn bộ trọng lượng cơ thể dường như đang chống đỡ trên côn ŧᏂịŧ đang ra ra vào vào kia.

Côn ŧᏂịŧ rút ra là thân thể lại theo đà trượt xuống, nhưng chưa kịp rơi xuống đã lại bị anh đẩy ngược lên.

Cảm giác liên tục mất trọng lượng làm Kiều Hiểu Tinh vô cùng khẩn trương, vách tường mị thịt bên trong vô thức kẹp chặt hơn.

Anh vừa đâm tới, vừa ghé sát vào vành tai nóng bừng của cô.

“Em có biết thời gian hai chúng ta xa nhau, anh nhớ em nhiều đến mức nào không? Anh nhớ mỗi lần ôm em, hôn em, hung hăng cắm vào trong cơ thể em, phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tận tử ©υиɠ em, khiến em sung sướиɠ khóc lóc.

Anh nhớ em kinh khủng, thực sự nhớ em đến mức muốn nổi điên.”

“Đêm nào cũng mơ thấy em bị anh chơi như vậy.”

Nghe những lời thủ thỉ vừa thâm tình vừa thô tục của anh văng vẳng bên tai, trái tim cô mềm nhũn, cả người như muốn hóa thành một vũng nước.

Anh bất ngờ kéo rộng hai bắp đùi của cô đặt lên hai cánh tay, sau đó ép người về phía trước.

Kiều Hiểu Tinh đột nhiên bị mất trọng lượng, cô theo bản năng ưỡn cong người như muốn dựa sát vào anh, làm côn ŧᏂịŧ được đà đâm vào lút cán.

Đôi môi đỏ căng mọng bị anh tận tình gặm cắи ʍút̼ mát, đầu lưỡi nóng rực của anh chui vào trong khoang miệng cô tìm kiếm dây dưa.

Kiều Hiểu Tinh bị hôn đến choáng váng mới được buông tha, anh dán môi lên cổ cô, nhỏ giọng thì thầm: “Anh sẽ không bao giờ để mất em lần nữa.”

Ngôn Tử Kỳ tiếp tục mải miết rong ruổi, đôi mắt sâu thẳm nhiễm màu tìиɧ ɖu͙©, mỗi cú nhấn của anh tựa như mưa rền gió dữ, đẩy cô đến trước đầu con sóng cả.

Không biết qua bao lâu, Kiều Hiểu Tinh hét lên cao trào, thân thể ưỡn lên, mười đầu ngón chân cuộn tròn, móng tay đâm sâu vào bả vai anh: “Tử Kỳ, em không chịu nổi nữa… A…”

Rất nhanh, một dòng da^ʍ thuỷ ồ ạt chảy dọc theo bắp đùi nhỏ giọt tí tách xuống đất.

Cả căn phòng tràn ngập hương vị du͙© vọиɠ nồng đậm.

Joanik ngồi ăn uống chán chê dưới phòng khách, lúc lên tầng trên tìm Kiều Hiểu Tinh thì thấy trong phòng ngủ vọng ra tiếng nỉ non cùng tiếng thở dốc gầm gừ khiến người nghe phải nóng mặt, liền tức giận gào lên: “Mẹ nó, các người coi tôi là không khí à?”

Kiều Hiểu Tinh bị kí©h thí©ɧ lêи đỉиɦ, đầu óc trống rỗng sung sướиɠ sắp điên rồi, hơi đâu mà để ý đến anh ta.

Từ lúc Joanik đến, động tác của người nào đó trở nên thô bạo hung hăng cứ như thể muốn chơi hỏng cô, mỗi một lần tiến vào lại đâm tới nơi sâu nhất trong cơ thể và linh hồn cô, gần không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả.

“Từ bây giờ không được gặp riêng cậu ta nữa!” Động tác của anh mỗi lúc một nhanh, giọng anh đã khàn đặc vì du͙© vọиɠ, trên trán mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn lớn tiếng uy hϊếp: “Nhớ chưa?”

Tuy Kiều Hiểu Tinh đã rất nhiều lần nói Joanik là người song tính có khẩu vị thiên về nam giới hơn, nhưng Ngôn Tử Kỳ vẫn ghen ghét dữ dội.

Anh muốn bá đạo chiếm giữ cô, muốn cả thể xác và tâm trí của cô thuộc về anh.

Trong mắt cô chỉ có thể chứa một người đàn ông duy nhất là anh.

Cô muốn đẩy anh ra, nhưng anh cứ quấn chặt lấy cô cắm vào rút ra liên tục như máy đóng cọc, hình như không biết mệt mỏi là gì.

Kiều Hiểu Tinh cho rằng nếu bây giờ cô không gật đầu đồng ý, người đàn ông này hoàn toàn có khả năng chơi cô đến chết!

Cô đành cắn răng gật đầu đồng ý.

Lúc này, trong phòng trẻ bỗng nhiên truyền ra tiếng trẻ con khóc.

Cô nằm trên sàn, đẩy đẩy bả vai anh, yếu ớt nói: “Con khóc kìa!”

“Em sao có thể nằm dưới thân anh mà lại nghĩ đến người đàn ông khác hả?” Ngôn Tử Kỳ vùi đầu vào ngực cô liếʍ mυ"ŧ nhũ hoa, bên dưới vẫn ép buộc cô tiếp nhận những trận va chạm kịch liệt, nghiêm túc nói.

Kiều Hiểu Tinh cười cười đấm vào ngực anh một cái: “Anh có biết Tiểu Thang Viên là con trai của anh không hả?”

“Vậy thì sao? Không phải là đàn ông chắc?”

“Lại còn hỏi? Anh không có liêm sỉ à?”

“Anh có chứ.

Nhưng khi ở với em, liêm sỉ của anh đúng bằng con số 0.”

Kiều Hiểu Tinh vừa xấu hổ vừa hờn dỗi, hung dữ cắn mạnh vào ngực anh.

“Mẹ nó! Con trai mình mà cũng không cần.” Joanik tức giận cảm thán, cuối cùng không chịu được tiếng khóc kinh thiên động địa của Tiểu Thang Viên, hối hả vào phòng trẻ tìm cách dỗ thằng bé.

Joanik không có kinh nghiệm về mấy chuyện này, vừa làm vừa khóc không ra nước mắt.

Ngôn Tử Kỳ hôm nay đặc biệt thù dai, tựa hồ không dễ dàng bỏ qua chuyện Kiều Hiểu Tinh từng hàng ngày tiếp xúc với Joanik trong khoảng thời gian mang thai, vì thế cô bị anh lăn qua lộn lại khắp phòng vẽ tranh.

Cuối cùng, dưới sự cầu xin thảm thiết của Kiều Hiểu Tinh, Ngôn Tử Kỳ mới chịu thả cô xuống sofa, nhanh chóng đâm vào từ phía sau mấy chục lần, sau đó gầm nhẹ một tiếng, rút ra bắn hết xuống sàn nhà.

Dư vị cao trào qua đi, anh lật người cô lại, hung hăng hôn cô một cái, thoả mãn nói: “Thỏ con dâʍ đãиɠ, thịt rất ngon!”

Kiều Hiểu Tinh bị người nào đó châm ngòi, chơi đến quên cả thời gian.

Lúc Ngôn Tử Kỳ ôm cô ra khỏi phòng vẽ tranh là đã gần 12 giờ trưa rồi.

Âm thanh da thịt va chạm hòa lẫn với tiếng lép nhép của hỗn hợp ái dịch cuối cùng cũng chấm dứt.

Joanik đang nằm trên sofa chơi game, thấy người đàn ông bước ra liền nuốt nước miếng ực một cái.

Lúc này Ngôn Tử Kỳ chỉ mặc mỗi chiếc quần vải mỏng, còn không thèm mặc qυầи ɭóŧ, thứ lủng lẳng giữa hai chân gồ lên vô cùng bắt mắt.

Trước ngực đầy dấu răng, sau lưng tràn ngập vết móng tay cào đỏ ửng.

Kiều Hiểu Tinh nằm ngoan ngoãn trong l*иg ngực Ngôn Tử Kỳ, toàn thân ướt đẫm như mới vừa bị vớt dưới hồ bơi lên.

Cô liếc mắt nhìn khuôn mặt tràn đầy khao khát của Joanik, giọng nói có chút doạ dẫm.

“Này, vứt ngay mấy cái ý nghĩ lung tung trong đầu cậu đi, đây là bố của con tớ đấy nhé.”

Joanik trề môi.

“Nếu không phải em rể thì tớ đã cướp từ lâu rồi.”

“Xin lỗi, tôi thẳng.” Ngôn Tử Kỳ chen vào một câu.

“No no no, khoa học đã chứng minh rồi, không có người đàn ông nào thẳng 100%.

Chỉ là anh chưa gặp được người có thể bẻ cong mình thôi.” Joanik tự tin khẳng định.

“Da mặt cậu dày thật đấy, xem trộm người khác ân ái rồi còn ngồi đây nói đạo lí, thực sự rất đáng khinh.

Sao còn chưa lăn đi?”

“Không phải chính cậu gọi tớ đến ăn bánh nướng sao? Bánh không thấy đâu, lại còn phải tự mình xắn tay vào bếp.” Joanik tức giận chỉ tay vào người cô.

“Cậu có còn coi tớ là bạn tốt nữa hay không? Tớ thì không đâu, bởi vì tớ không thể chấp nhận được một người bạn tồi tệ như cậu, nhẫn tâm ném bạn mình bên ngoài làm bảo mẫu kiêm đầu bếp không công, còn mình thì đóng chặt cửa la hét sung sướиɠ bên trong!”

“Theo tớ về nước chơi mấy bữa đi, tớ giới thiệu cho cậu soái ca hàng khủng.” Kiều Hiểu Tinh gạt sợi tóc loà xoà trên trán, cười hì hì nịnh nọt.

Hừm, anh họ Phong Tư Đình của cô có lẽ sẽ rất hợp khẩu vị của Joanik đấy.

Joanik khoanh tay, hất hàm kiêu ngạo nói: “Đừng tưởng lấy sắc mà dụ dỗ được anh đây.

Tự trọng ở đâu? Tôn nghiêm ở đâu? Địa chỉ ở đâu? Ảnh đâu?”

Ngôn Tử Kỳ nghe vậy thì cười khàn khàn một tiếng rồi bế Kiều Hiểu Tinh vào phòng tắm.

Hai người tắm rửa thay quần áo xong xuôi mới xuống tầng ăn bữa trưa kiểu Trung Quốc do chính tay Joanik làm.

Ba món mặn một món canh, không thể nói là ngon, nhưng đối với đôi nam nữ vừa vận động kịch liệt nào đó thì có cái bỏ vào miệng là tốt lắm rồi.

Ngôn Tử Kỳ ngồi bên cạnh Kiều Hiểu Tinh, không ngừng gắp thức ăn cho cô.

Nhìn thức ăn trong bát của mình đã chất thành một ngọn núi nhỏ, còn anh có vẻ vẫn muốn gắp tiếp, cô dùng đôi đũa của mình đè đôi đũa của anh lại: “Bụng em sắp thành một rổ thịt, còn lưng em sắp thành bức tường thịt rồi, anh còn muốn em tăng cân à? Xin lỗi, mỹ nữ không thể béo.”

“Em gầy quá thì có, bế rất nhẹ tay, nhẹ đến nỗi không thể nhẹ hơn.

Phụ nữ bây giờ thật liều, liều phẫu thuật thẩm mỹ đã đành, còn liều giảm cân.”

“Anh đừng nhiều lời, em không muốn béo, rất xấu.”

“Không xấu! Em béo hay gầy đều đẹp, mà kể cả không đẹp cũng chẳng sao, anh không chê là được.”

“Lời nói của đàn ông tuyệt đối không thể tin, đến lúc em thực sự béo lên kiểu gì anh cũng sẽ không yêu em nữa.” Kiều Hiểu Tinh vừa nói vừa gắp toàn bộ thịt trong bát để ra cái đĩa sạch bên cạnh.

Cô tất nhiên là sẽ không ăn, nạp một đống calo này vào người là phải chạy bộ mấy tiếng đồng hồ mới có thể đốt cháy được hết đấy.

Lí do chủ yếu khiến Ngôn Tử Kỳ muốn nuôi béo cô là vì cảm thấy cô quá xinh đẹp, hiện tại anh vẫn chưa đưa được cô về chung một nhà, chăm cho cô tăng cân mới có thể giảm bớt tình địch.

Anh buồn bực không nói gì, im lặng bưng đĩa thịt trút lại vào trong bát của cô.

Kiều Hiểu Tinh thấy anh chăm sóc cô cẩn thận như vậy, dù không ăn nhưng trong lòng vẫn rất ấm áp, bất chợt cười rộ lên: “Gặp được anh không biết nên gọi là may mắn hay xui xẻo đây?”

“Anh đẹp trai, có tiền có quyền, sự nghiệp ngày càng phát triển, kĩ năng giường chiếu cũng tốt.

Em thử nghĩ đi, đàn ông như anh còn tồn tại trên thế giới sao? Sớm đã tuyệt chủng rồi! Anh chính là một trong những cá thể hiếm hoi được ghi tên vào sách đỏ.”

Joanik đang vùi đầu vào thức ăn trên bàn, nghe thấy vậy liền nghẹn một họng, cơm chó trong miệng không có cách nào nuốt xuống được.

“Này, hai người muốn show ân ái có thể nói bằng tiếng Trung chứ đừng nói tiếng Anh được không, có thế thì tôi nghe mới không hiểu!!!”