Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc

Chương 78: 78: Nghẹn Đến Phát Hoả

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tính đến lúc Kiều Hiểu Tinh hết cữ thì người nào đó cũng đã gần một năm không được làm ăn gì rồi.

Bây giờ vóc dáng của cô đã phục hồi như ban đầu, thậm chí chỗ cần đẫy đà lại càng đẫy đà hơn trước, ngày nào cũng lượn lờ trước mắt khiến anh nghẹn đến phát hoả.

Một buổi tối nọ, Kiều Hiểu Tinh đang cho con bú, thấy tên đàn ông sống chung nhà cứ ngồi nhìn không chớp mắt thì cũng mặc kệ.

Với cái loại đức hạnh thấp đến mức dùng gậy đánh đuổi cũng không đi này, cô sớm đã quen rồi.

Ngôn Tử Kỳ nhìn chằm chằm vào bầu ngực cao vυ"t của cô, hai mắt sáng như đèn pha ô tô, không hiểu sao du͙© vọиɠ bỗng dâng lên cuồn cuộn, nhưng vì con trai nên đành phải cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng.

Đến khi thấy bàn tay nhỏ xíu của Tiểu Thang Viên nắm lấy ngực bên kia của Kiều Hiểu Tinh, sắc mặt anh bỗng nhiên trầm xuống, khẽ đẩy tay của thằng bé ra, khiến cho tiểu bảo bảo vung cái chân trắng noãn đạp đạp mấy cái tỏ vẻ bất mãn.

Kiều Hiểu Tinh liếc mắt khinh bỉ nhìn anh, tên đàn ông này vừa xấu tính vừa keo kiệt, đi so đo với một đứa bé, lại còn là con của mình.

Tâm tư Ngôn Tử Kỳ vốn đã xao động, nhìn con trai đang ngậm chặt nơi đầy đặn kia mυ"ŧ mát ngon lành, trong lòng chợt nổi lên ý niệm xấu xa.

Nghĩ là làm, anh trực tiếp cúi xuống há miệng ngậm lấy bên ngực còn lại của Kiều Hiểu Tinh, bắt đầu liếʍ láp nhịp nhàng.

Anh vừa cắn vừa mυ"ŧ, bàn tay to lớn còn vuốt ve bầu ngực, sữa tiết ra đều bị anh nuốt lấy.

Dòng sữa ấm áp thơm tho tràn vào trong miệng, anh lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, trên người có bao nhiêu lỗ chân lông thi nhau dựng hết cả lên.

Bánh trôi nhỏ hút sữa rất ngoan, hoàn toàn không hung hăng như bố của nó, chưa kể lực hút của thằng bé nhỏ hơn Ngôn Tử Kỳ bao nhiêu lần.

Kiều Hiểu Tinh giật mình nhìn một lớn một nhỏ chen chúc trước ngực tranh nhau mυ"ŧ sữa chùn chụt, đầu óc cô như nổ tung, khuôn mặt trắng nõn bỗng chốc đỏ bừng.

“Anh không được làm bậy… Ưm…”

Cô còn phải ôm bánh trôi nhỏ, không có cách nào ngăn cản tên đàn ông đang tác oai tác quái kia, chỉ có thể dựa đầu vào thành giường, một tay ôm chặt con trai, tay còn lại túm tóc Ngôn Tử Kỳ kéo ra.

Nhưng hôm nay anh quyết tâm không buông tha, cố ý trả thù bằng cách day day đầu nhũ, đã thế còn lợi dụng lúc cô thả lỏng cắn trộm một cái thật mạnh.

Bàn tay cũng không quên nhiệm vụ xoa bóp để sữa chảy ra nhiều hơn, sau đó dùng miệng hứng sạch, không để lỡ dù chỉ một giọt.

Ngôn Tử Kỳ không được làʍ t̠ìиɦ bao lâu thì Kiều Hiểu Tinh cũng không làm bấy lâu.

Chẳng biết có phải là do nhịn một thời gian dài cộng thêm việc vừa mới sinh con hay không mà cơ thể cô vô cùng nhạy cảm, không chỉ ngực bị kí©h thí©ɧ liên tục phun sữa mà bên dưới cũng trống rỗng đến khó chịu.

“Sữa của em ngon quá, bảo sao Tiểu Thang Viên lại mập mạp như vậy.” Anh vừa mới nói xong là lại nắm lấy bầu ngực căng đầy mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để, cùng lúc đó bàn tay luồn vào trong chân váy cởϊ qυầи lót của cô.

Nơi đó đã rất lâu chưa được ai chạm vào.

Cô kẹp hai chân lại, liên tục thở dốc, hàm răng cắn chặt môi dưới, cố gắng không phát ra tiếng tránh cho cục cưng giật mình.

Anh chỉ mới mò mẫm vuốt ve vài cái, hai chân cô đã run lên, toàn thân dâng lên một trận tê dại, vùng đất bí ẩn rất nhanh đã ướt đẫm.

Kiều Hiểu Tinh còn nghĩ cô đang trong thời kì nuôi con bằng sữa mẹ thì chỗ đó sẽ khô khốc hơn lúc còn con gái, không ngờ đến lượt cô thì lại mẫn cảm như vậy.

Ngôn Tử Kỳ dùng ngón tay đẩy hai cánh hoa môi sang hai bên rồi cắm vào trong, miệng lưỡi vẫn say sưa với chất lỏng ngọt ngào ấm nóng, ngón tay bên dưới thọc vào rút ra nhanh hơn.

Kiều Hiểu Tinh vặn vẹo thân thể, cô chịu không nổi sự trêu chọc của người đàn ông, đôi mắt sớm đã mê man, cái miệng nhỏ phát ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái từ trong cổ họng.

“Phụt phụt phụt.” Ngoài tiếng bú ʍúŧ chậc chậc một lớn một nhỏ còn có tiếng dâʍ ŧᏂủy̠ bị kéo ra rồi lại nhét vào, Kiều Hiểu Tinh ban đầu còn hơi giãy giụa, rất nhanh sau đó đã chìm trong kɧoáı ©ảʍ mất rồi.

Cô bị người đàn ông đùa bỡn đến mức lêи đỉиɦ, tiểu huyệt co rút phun ra rất nhiều da^ʍ thuỷ, bàn tay không tự chủ vò tóc anh, nhỏ giọng gọi tên anh.

Ngôn Tử Kỳ hài lòng rút tay ra, bàn tay dính đầy chất lỏng quen thuộc.

Anh nhìn thoáng qua huyệt khẩu đỏ hồng mấp máy đóng mở như đang muốn được lấp đầy, lại nhìn cự vật khổng lồ bên dưới của chính mình sớm đã không kìm được mà ngẩng cao đầu lên rồi.

Tiểu Thang Viên lúc này cũng đã ăn no, Ngôn Tử Kỳ kéo áo xuống cho Kiều Hiểu Tinh, gọi bảo mẫu vào ôm đứa nhỏ về phòng trẻ em ở dưới tầng một, sau đó đóng kín cửa, quay đầu híp mắt nhìn cô.

Bây giờ phòng ngủ chỉ còn lại hai người, anh như sói đói lập tức đè cô xuống giường.

Kiều Hiểu Tinh vừa nhìn thấy dáng vẻ của Ngôn Tử Kỳ là đã đoán được ngay tên này đang định giở trò gì.

“Anh nhịn lâu lắm rồi, ngày nào cũng muốn dùng sức cắm vào trong em.” Nói xong anh nhanh nhẹn cởϊ qυầи áo của cả hai, cúi đầu hôn lên đôi môi cô, cầm tay cô đặt vào nơi nóng rực của mình, không cho phép cô buông nó ra.

Kiều Hiểu Tinh bị điệu bộ gấp gáp của anh làm cho buồn cười, khẽ nhắc nhở: “Anh làm nhẹ chút, con còn đang ngủ dưới nhà.

Đừng lớn tiếng quá, làm ồn đến con là nó tỉnh ngủ khóc thét lên đấy.”

“Bảo bối, có nhớ côn ŧᏂịŧ của anh không?” Anh sớm đã quẳng con trai ra sau đầu, nghiêng người cắn cắn vào cổ cô rồi hỏi.

“Không nhớ lắm đâu.” Miệng thì nói không nhưng đầu lại gật.

“Thật không? Vậy thì anh không ngại giúp em nhớ lại.”

Hai đùi cô bị anh tách rộng ra, tiểu huyệt bị anh hung hăng thâm nhập.

Anh đợi cô dần dần thích ứng rồi mới thúc nguyên cây vào.

Anh ăn chay gần một năm rồi, côn ŧᏂịŧ vừa tiến vào hết đã liên tục hoạt động không ngừng nghỉ, làm cho tiếng nước lép nhép phát ra liên tục.

“Cái miệng nhỏ này vẫn cắn chặt như vậy.”

Kiều Hiểu Tinh vừa mới sinh con xong mà tiểu huyệt đã lại khôi phục như cũ, chặt khít vặn xoắn lấy cự vật của anh, khiến anh suýt chút nữa là buông vũ khí đầu hàng.

“Sang… sang phòng vẽ tranh.” Kiều Hiểu Tinh vừa ngâm nga vừa khẽ yêu cầu.

Ngôn Tử Kỳ bế cô lên, vừa đi vừa cắm.

Cô chỉ biết vòng chân quấn quanh hông anh, hai tay ôm cổ anh rêи ɾỉ thở dốc, cơ thể run lên bần bật, dâʍ ŧᏂủy̠ từ hoa huyệt chảy ra nhỏ tí tách xuống sàn nhà thành từng vệt dài.

Trong phòng vẽ treo rất nhiều tranh ân ái của hai người, Ngôn Tử Kỳ nhìn thấy thì như ăn phải thuốc kí©ɧ ɖụ©, vừa điên cuồng hôn dọc theo cổ cô, vừa mạnh mẽ đâm vào kịch liệt.

Kiều Hiểu Tinh bị cắm đến mức cả người như kéo căng ra, cô hé miệng cắn vào ngực anh, để lại một loạt dấu răng đều tăm tắp trên làn da trắng sáng khoẻ mạnh.

Thân thể cô đã lâu chưa trải qua chuyện hoan ái, chỉ mấy phút đã run rẩy cao trào, nức nở ra tiếng.

Da đầu của cô tê rần rần vì kɧoáı ©ảʍ, cô siết chặt bả vai anh, giọng nói đứt quãng như hết hơi.

“Tử Kỳ… chậm thôi… chậm một chút… Em không chịu nổi… A…”

Khi còn chưa gặp lại anh, cô đã rất nhiều đêm nằm mơ thấy mình bị anh làm đến lêи đỉиɦ, bây giờ những cảnh ướŧ áŧ nóng bỏng đó lại đang diễn ra một cách chân thực nhất.

Hoa huyệt cao trào co rút mãnh liệt, vách tường mị thịt gắt gao kẹp lấy côn ŧᏂịŧ căng trướng khiến Ngôn Tử Kỳ phải thở dài kêu rên ra tiếng, bụng dưới căng chặt, từng tràng hơi thở vừa nặng nề vừa nóng rực phả vào vành tai Kiều Hiểu Tinh.

Thấy cô lớn tiếng rêи ɾỉ, anh vừa tăng lực vừa cười khẽ: “Anh còn chưa dùng hết sức đâu.”

Tấm vải trắng dưới sàn nhà được trang trí bởi nhiều lớp sơn dầu đủ màu sắc, Ngôn Tử Kỳ nhẹ nhàng thả cô xuống.

Những mảng sơn vừa mới khô tô điểm sự trần trụi của cả hai, mười ngón tay đan vào nhau, bên dưới ra vào không ngừng nghỉ.

Đêm đến, vầng trăng nơi núi cao biển rộng không bị ảnh hưởng bởi những toà nhà chọc trời tha hồ toả sáng rực rỡ, hàng nghìn ngôi sao nhấp nháy, cảnh đêm lung linh thơ mộng đẹp như một bức tranh nhưng hai người trong phòng không ai có tâm tình thưởng thức.

Chuyện sau đó bọn họ không thể kiểm soát được nữa, Kiều Hiểu Tinh bị cắm đến hoa cả mắt, bụng nhỏ run rẩy phun trào liên tục, cắn răng khóc lóc van xin.

Ngôn Tử Kỳ nghiêng đầu hôn lên môi cô, âu yếm mυ"ŧ mát môi dưới đến sưng đỏ, đưa đẩy thắt lưng cắm rút kịch liệt đến khi cô thét chói tai đạt tới cao trào, anh mới nhanh chóng rút ra bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi đặc sệt lên bụng cô.

Cô vừa mới sinh, không dám chắc khi nào có lại kinh nguyệt, anh cũng không muốn để cô dùng thuốc tránh thai kể cả loại dành cho phụ nữ cho con bú, nên đành phải xuất tinh bên ngoài.

Phòng ngủ, phòng vẽ tranh khắp nơi đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ nhớp nháp, mùi vị tanh ngọt nồng đậm lảng vảng trong không khí khiến người ta ngất ngây.

Ngôn Tử Kỳ bế Kiều Hiểu Tinh đi tắm, lúc này cô đã mệt đến mức hai mí mắt nặng trĩu không mở nổi.

Tắm xong, anh đổi drap giường khác rồi mới ôm cô lên giường.

Dưới ánh đèn ngủ lờ mờ, anh lặng lẽ nhìn cô say ngủ.

Cảnh tượng quen thuộc trong quá khứ lũ lượt đổ dồn về, anh nghiêng người hôn lên trán cô, khẽ thì thầm: “Anh yêu em.”

Khoảng thời gian mang bầu giấc ngủ của Kiều Hiểu Tinh không được tốt lắm, tuy ăn uống ngon miệng nhưng hay bị trằn trọc khó ngủ.

Sau khi sinh thì khỏi phải nói, lại càng thiếu ngủ trầm trọng.

Đêm nay có thể nói là đêm ngon giấc nhất trong mấy tháng gần đây, cô ngủ say không chút mộng mị.



Tối hôm qua lăn lộn quá điên cuồng, sức lực cạn kiệt về con số 0, chính Kiều Hiểu Tinh cũng không biết mình ngủ quên lúc nào, cũng không biết mình trở về phòng ngủ ra sao.

Lúc tỉnh lại trời đã sáng, liếc mắt nhìn đồng hồ thì thấy gần 7 giờ rồi, cô cảm thấy rất lạ vì không nghe tiếng Thang Viên khóc.

Kiều Hiểu Tinh phải nằm trên giường một lúc lâu mới thả được hai chân mềm nhũn xuống đất, sau đó run rẩy vịn tường xiêu xiêu vẹo vẹo vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Lúc cô đi đến cửa phòng trẻ đã nhìn thấy Ngôn Tử Kỳ bên trong.

Trong nắng sớm, anh đang ngồi bên nôi chơi đùa với Tiểu Thang Viên, cúi đầu cười ngây ngô.

Đứa nhỏ thấy bố liền huơ huơ nắm tay lên quờ quạng, miệng không ngừng phát ra những tiếng ê ê a a.

Kiều Hiểu Tinh yên lặng dựa vào khung cửa, trong lòng như có một dòng nước ấm áp chậm rãi chảy qua.

Cô tham lam đắm đuối ngắm nhìn hai người đàn ông một lớn một nhỏ của mình, ánh mắt không nỡ dời đi.

“Tử Kỳ!” Cô khẽ gọi tên anh.

“Em dậy rồi à?” Ngôn Tử Kỳ quay đầu nhưng không quay người lại, bàn tay anh vẫn đặt trong nôi, miệng cười toe toét.

“Lại đây mà xem, con đang mυ"ŧ tay anh này.”

Sợ cô chê mất vệ sinh, anh nhanh miệng bổ sung thêm một câu: “Em yên tâm, anh sát khuẩn kĩ càng rồi.”

“Ban nãy anh cho con bú bình à?” Kiều Hiểu Tinh tò mò hỏi.

“Ừ, em ngủ ngon quá, anh không nỡ gọi dậy.

Thang Viên đói bụng nên khóc suốt, anh thử cho bú bình, thế mà con ăn sữa ngoan lắm.”

Bánh trôi nhỏ hình như biết mình đang được khen ngợi, thằng bé vươn ngón tay út như muốn móc ngón tay bố, miệng kêu ê a hai tiếng.

Nhưng mà không hiểu sao Tiểu Thang Viên đột nhiên mím môi, chép chép miệng hai cái rồi nhắm tịt mắt oà khóc.

Ngôn Tử Kỳ luống cuống cúi người bế thằng bé từ trong nôi ra ôm vào trong ngực.

“Bố đây, đừng khóc… Thang Viên ngoan, đừng khóc…” Anh cúi đầu cọ cằm lên cái trán mềm mại của tiểu bảo bảo, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tấm lưng nho nhỏ.

Bánh trôi mập mạp như cảm nhận được nguồn nhiệt ấm áp y hệt một cái lò sưởi nhỏ, lập tức thút thít dính vào ngực anh, bôi hết nước mắt nước mũi ướt nhẹp lên áo anh.

Thấy cục cưng há mồm lại muốn khóc tiếp, Ngôn Tử Kỳ nhanh tay đưa núʍ ѵú giả đến bên miệng nó quơ quơ.

Thang Viên chớp mắt như sửng sốt một chút mới há mồm ngậm núʍ ѵú giả mấy giây rồi nhè ra, kêu hai tiếng “A a” thích thú như tìm được thứ đồ chơi mới, sau đó lại mυ"ŧ vào, vừa gặm vừa nuốt ừng ực ừng ực, quên luôn cả việc khóc.

Ngôn Tử Kỳ cảm giác được bánh trôi nhỏ dán vào ngực anh như đang dựa dẫm, trái tim trở nên vừa dịu dàng vừa mềm mại.

Có lẽ đây chính là cảm giác huyết mạch tình thân.

Kiều Hiểu Tinh bước đến cúi đầu hôn lên gương mặt phấn nộn của Tiểu Thang Viên một cái.

Thang Viên dứt khoát nghiêng đầu, trốn vào trong vòng tay rộng lớn của bố nó.

Cô cúi đầu xuống như muốn hôn thêm cái nữa lên mặt tiểu bảo bảo, lần này nó nhất quyết lấy tay che mặt mình lại, không cho cô chạm vào.

“Thằng quỷ nhỏ, mới được bố cho mυ"ŧ tay đã muốn làm phản rồi.” Kiều Hiểu Tinh vừa tức vừa buồn cười nói.

“Tiểu Thang Viên thông minh lắm, con chọn đúng phe rồi đấy.”

Hai người mới lên chức bố mẹ bắt đầu phân cao thấp, bánh trôi nhỏ ngơ ngơ ngác ngác trợn tròn mắt một lúc rồi thϊếp đi lúc nào không hay.
« Chương TrướcChương Tiếp »