Buổi tối ngày thứ ba trên đảo, đoàn người rủ nhau lên tầng thượng nhà hàng uống rượu ngắm cảnh đêm.
Sân thượng rất rộng rãi, không khí trong lành mát mẻ, ngoài quầy bar còn có hai chiếc bàn bida, hàng sofa đặt sát lan can.
Kiều Hiểu Tinh không biết chơi môn thể thao này, cô ngồi trên ghế cao cạnh quầy bar, một chân thả xuống đất, một chân hơi co lên.
Tối hôm nay cô mặc sườn xám xẻ tà màu vàng nhạt, hàng cúc viền ren chạy dài từ cổ áo đến tà váy, trước ngực thêu một đoá hoa mẫu đơn kiều diễm, cánh hoa đỏ thẫm lay động theo từng động tác nhấc tay đặt chân.
Thiết kế ôm sát làm nổi bật dáng người lồi lõm, bên dưới chỉ đủ che kín bắp đùi.
Mỗi cử động đều toát lên vẻ nữ tính thành thục, lại có chút lẳиɠ ɭơ khó nói.
Phía bên kia, Ngôn Tử Kỳ và Tô Minh Viễn đang đánh bida.
15 quả bóng màu sắc khác nhau được xếp gọn trong dụng cụ hình tam giác.
Ánh đèn trắng trên đỉnh đầu chiếu lên khuôn mặt góc cạnh tinh xảo của Ngôn Tử Kỳ, khoe trọn sống mũi nghiêng thẳng tắp, vài sợi tóc đen trên trán rơi xuống.
Áo sơ mi cởi hai cúc trên cùng, tay áo xắn đến cùi chỏ, cánh tay trắng sáng lộ ra đường cong cơ bắp săn chắc.
Ngôn Tử Kỳ lấy lơ bida thong thả bôi lên đầu cơ, gõ nhẹ cây gậy xuống đất, sau đó lùi ra phía sau một bước, nghiêng người ghé xuống sát mặt bàn.
Lúc anh cúi người, mông tròn căng chặt như muốn phá lớp quần vải chui ra, đôi chân dài mạnh mẽ trông lại càng thu hút, bày ra tư thế tiêu chuẩn cực kì đẹp mắt.
Ngón cái và ngón trỏ mở ra giữ chắc đầu gậy, một tay nắm thân gậy, mày nhíu lại, ung dung đẩy cây cơ.
Chơi thể thao thôi mà cũng vô cùng gợi cảm!
Mấy cô bạn gái của nhóm phú nhị đại ngồi trên sofa hận không thể dùng keo dính chặt hai con mắt lên người anh.
“Cạch” một tiếng, những quả bóng đủ màu sắc đυ.ng nhau rồi tản ra tứ phía, quả bóng màu trắng trượt nhanh, va chạm với một quả màu đỏ, thế nhưng không vào lỗ.
Ha hả, phàm là con người thì làm gì có ai hoàn hảo cả mười phần!
Hai lượt tiếp theo Tô Minh Viễn đều đánh bóng vào lỗ, đến lượt thứ ba mới trượt.
Lần này Ngôn Tử Kỳ đánh uyển chuyển hơn, một gậy hai quả bóng vào lỗ.
Mặc dù anh đang rất tập trung vào trận đấu nhưng vẫn vô thức liếc Kiều Hiểu Tinh một cái, Kiều Hiểu Tinh đang uống rượu cũng đυ.ng phải ánh mắt anh.
Cô cầm ly rượu khẽ lắc theo vòng tròn, chất lỏng trong ly nhẹ nhàng sóng sánh, đầu cô hơi ngửa về phía sau, môi đỏ nhấp từng ngụm nhỏ, đôi mắt xinh đẹp mơ màng nhìn anh.
Tầm mắt của hai người chạm vào nhau liền toé lửa, Ngôn Tử Kỳ lập tức nuốt nước bọt dời ánh mắt sang hướng khác, rất nhanh chỉ còn lại một bên sườn mặt với ngũ quan hoàn mỹ.
Kiều Hiểu Tinh không nhịn được buồn cười.
Chỉ là mấy quả bóng xanh đỏ tím vàng thôi mà! Khoe chiến tích cái gì chứ?
Thực ra Kiều Hiểu Tinh đã hiểu lầm ánh mắt của anh, Ngôn Tử Kỳ chỉ đơn giản muốn ngắm người phụ nữ của mình mà thôi.
30 phút đồng hồ trôi qua rất nhanh, hai người đàn ông thay nhau đi vòng quanh cái bàn ngắm ngắm chọc chọc, một nửa số bóng đã rơi xuống lỗ, Tô Minh Viễn đang dẫn trước.
Kiều Hiểu Tinh không thể đào đâu ra nổi dù chỉ là 1% hứng thú với môn thể thao dễ gây buồn ngủ này, cô uống hết ly rượu, xoay người rời đi.
Ngôn Tử Kỳ cầm một chai bia ngửa đầu uống ừng ực, đuôi mắt dán chặt vào bóng lưng thướt tha.
Đây là chỗ đông người lại lộ thiên, đương nhiên Kiều Hiểu Tinh sẽ không chủ động đến nói chuyện với anh, và anh cũng thế.
…
Kiều Hiểu Tinh nhìn đồng hồ trên điện thoại, bây giờ đã gần 11 giờ đêm, Ngôn Tử Kỳ vẫn chưa trở về.
Chỉ có 10 mấy quả bóng mà đánh đến hơn 2 tiếng đồng hồ, quá nhàm chán!
Tay chân cô bắt đầu ngứa ngáy, liền gửi một tin nhắn WeChat cho anh.
[Khi nào anh về?]
Ngôn Tử Kỳ nhắn lại sau mấy phút: [Đợi anh, anh chưa xong trận.]
Kiều Hiểu Tinh: [Tin nhắn ảnh]
Ngôn Tử Kỳ mở ra xem, trong tin nhắn là ảnh chụp drap giường, phía bên trên đặt một chiếc qυầи ɭóŧ chữ T, đáy quần dính một vệt nước trong suốt cực kì ái muội.
“Shit.” Anh khẽ chửi bậy một câu, trầm mặc trong giây lát, không nhanh không chậm gõ tin nhắn [Đừng khoá cửa.] rồi nhấn phím gửi.
Trận bida đáng thương cuối cùng cũng bị bỏ dở.
Haizzz, để lần sau chơi tiếp vậy.
Kiều Hiểu Tinh ngồi vắt chân trên sofa, khoé môi cong lên thành một nụ cười đắc ý.
…
Ngôn Tử Kỳ ngồi xuống sofa, Kiều Hiểu Tinh chủ động ngồi lên đùi anh, tách hai chân ra cho người đàn ông nhìn.
“Bên trong ướt rồi.”
Ngôn Tử Kỳ vuốt ve vị trí xẻ tà của sườn xám, ánh mắt không hề che giấu du͙© vọиɠ trần trụi rơi thẳng lên người cô, lông mày nhướn cao.
Kiều Hiểu Tinh hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ từ lòng bàn tay hơi thô ráp của người đàn ông, hai cánh tay mảnh khảnh choàng lên cổ anh, dán môi mình lên đôi môi mỏng.
“Vừa nãy ai thắng?”
“Trận đầu hoà.
Trận thứ 2 đang chơi dở, anh dẫn trước.” Nói xong thì cúi đầu xuống cần cổ trắng như tuyết hít một hơi thật sâu.
Cô vừa tắm xong, cơ thể vẫn còn mùi sữa tắm nhàn nhạt, thật thơm!
“Đều là chọc gậy vào lỗ, chơi với em không phải sướиɠ hơn à?” Kiều Hiểu Tinh biết thừa chỗ ngồi của mình ái muội đến cỡ nào mà còn cố tình uốn éo, ngồi xê dịch vào bên trong, ngay lập tức cảm nhận được vật cứng chạm vào mông.
Đoá hoa mẫu đơn trên ngực Kiều Hiểu Tinh nhô cao, hơn nữa trước ngực nổi rõ hai nụ hoa nhỏ, xinh đẹp đến động lòng người.
“Không mặc áσ ɭóŧ?” Yết hầu Ngôn Tử Kỳ khẽ lên xuống, anh vươn tay bóp lấy một bên đầy đặn mềm mại như muốn kiểm chứng.
“Người ta cởi sẵn rồi.”
“Càng ngày càng dâʍ đãиɠ!” Thân hình Ngôn Tử Kỳ không tự chủ cứng ngắc, anh trầm giọng ra lệnh: “Cởi.”
Kiều Hiểu Tinh rất ngoan ngoãn tự mình cởi dãy cúc chạy dọc theo thân sườn xám, cơ thể phập phồng lên xuống theo từng hơi thở.
Ngôn Tử Kỳ một tay vuốt ve sống lưng trơn bóng của cô, một tay đùa nghịch nơi ướŧ áŧ giữa hai chân cô.
Kiều Hiểu Tinh biết anh đang chăm chú nhìn mình, cố tình hành động chậm chạp như vừa câu dẫn lại vừa thách thức.
Thứ trang phục này quá rườm rà phiền phức, Ngôn Tử Kỳ mất kiên nhẫn giật tung hàng cúc, những viên cúc viền ren đáng thương văng tứ tung xuống sàn nhà.
Sườn xám rơi xuống, hai bầu ngực trắng nõn bật ra, bên dưới là cái bụng nhỏ phẳng lì, dưới nữa là…
Toàn bộ cảnh xuân tươi mơn mởn bên trong ngay lập tức lộ rõ trước mắt anh.
Ngôn Tử Kỳ mở rộng hai chân cô rồi bế ngồi lên đùi anh, vùi đầu trước ngực cô liếʍ mυ"ŧ.
Bởi vì tư thế khoá ngồi, Kiều Hiểu Tinh cảm giác được hai cánh hoa môi bị tách ra, cọ xát vào lớp vải quần đàn ông, càng sinh ra khao khát được lấp đầy hư không.
“Cho em…” Cô vịn bả vai Ngôn Tử Kỳ, thổi hơi vào tai anh.
Anh không trì hoãn cũng không trông chờ vào cô, tự mình chủ động cởi thắt lưng và khoá quần, nâng mông cô lên, nhắm ngay vật nam tính căng cứng của mình rồi ấn eo cô xuống, đồng thời chính mình cũng ưỡn hông thúc thẳng lên trên.
Trong nháy mắt, giữa hai người không còn một khe hở, côn ŧᏂịŧ đâm mạnh đến nơi sâu nhất trong hoa huyệt.
Anh rất nhanh đã phối hợp với động tác ngồi xuống của cô, bắt đầu rút ra cắm vào hoa huyệt ướŧ áŧ.
Kiều Hiểu Tinh chống hai tay lên ngực anh nhắm mắt kêu rên, mông tròn nhịp nhàng chuyển động lên xuống.
Vòng eo nhỏ nhắn bị bàn tay đàn ông siết chặt, bầu ngực nặng trĩu đung đưa theo từng động tác, mái tóc dài xổ tung tán loạn trước ngực, đầu nhỏ lắc lư theo nhịp.
Tiểu huyệt bị va chạm càng lúc càng hút chặt, hoa huyệt càng lúc càng chảy ra nhiều mật dịch, Kiều Hiểu Tinh gương mặt kiều mị đỏ ửng, trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, môi đỏ phát ra tiếng rêи ɾỉ câu hồn đoạt phách.
Ngôn Tử Kỳ nắm lấy bầu ngực cong vυ"t của cô vui vẻ nhào nặn, không đứng đắn trêu đùa nói: “Chơi lỗ này thực sự sướиɠ hơn lỗ bida.”
Kiều Hiểu Tinh uốn cong người ngậm lấy yết hầu của Ngôn Tử Kỳ, dùng răng nanh cắn nhẹ.
Anh khẽ rên lên, cảm giác sảng khoái mang theo chút đau đớn đánh thẳng vào đỉnh đầu.
Cô rất thích yết hầu của anh, nhất là khi nó chuyển động lên xuống, chắc là bởi vì cô không có yết hầu.
Con người thường thích những thứ mà mình không có, ví dụ đàn ông thích ngực của phụ nữ, còn phụ nữ lại thích côn ŧᏂịŧ của đàn ông.
Tư thế cưỡi ngựa nữ trên nam dưới này tiêu tốn sức lực của người nữ, eo và đùi Kiều Hiểu Tinh sau chốc lát đã bắt đầu có chút tê mỏi, tốc độ dần chậm lại, rõ ràng đã không còn thoả mãn được anh.
Đến khi không thể chịu được động tác rùa bò này nữa, Ngôn Tử Kỳ dùng sức xoay người đè cô xuống sofa, vắt hai chân cô lên khuỷu tay, phái nam liên tục thúc vào.
Trong phòng ngủ, âm thanh nam nữ va chạm càng ngày càng rõ ràng, xen lẫn với tiếng thở gấp nặng nhọc cùng ngâm nga rêи ɾỉ.
Hai người đùa bỡn đến nửa đêm, Ngôn Tử Kỳ bọc Kiều Hiểu Tinh kín mít như con nhộng, lén lút bế cô về bungalow của anh, tiếp tục trò chơi chọc gậy vào lỗ.
Sáng hôm sau, hai người đang quấn quýt hôn môi nồng nhiệt trên giường thì nghe thấy tiếng gõ cửa, là giọng của Tô Minh Viễn.
“A Kỳ? Cậu dậy chưa?”
Đêm qua cả hai vận động quá cật lực, bây giờ mới nhớ ra một chuyện quan trọng.
Quên về phòng rồi!
Tô Minh Viễn là người mà Ngôn Tử Kỳ không muốn gặp nhất trong lúc này, nhưng dù không muốn thì anh vẫn phải đối mặt, nếu không đối phương chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Trong phòng không có chỗ nào để trốn trừ một cái bàn làm việc.
Căn bungalow của Ngôn Tử Kỳ là hạng VIP, có hẳn bàn làm việc bằng gỗ cao cấp.
Một giây sau, Kiều Hiểu Tinh nhanh như thỏ chui ngay xuống gầm bàn rộng rãi.
Người bên ngoài vẫn đang kiên nhẫn gõ cửa.
Ngôn Tử Kỳ vơ lấy cái chăn che khuất drap giường nhăn nhúm, mở tủ túm bừa một cái quần dài mặc vào, giấu kín vật nào đó còn đang bừng bừng phấn chấn.
“Cậu vào đi.”
Ngôn Tử Kỳ tất nhiên cũng không muốn bị Tô Minh Viễn phát hiện, anh ngồi xuống ghế, cố tình kéo lui ghế vào phía trong, dùng đôi chân dài che khuất Kiều Hiểu Tinh.
Như vậy Tô Minh Viễn sẽ không phát hiện ra dưới gầm bàn làm việc đang cất giấu một cô gái.
Vừa đẩy cửa vào phòng, Tô Minh Viễn đã khịt khịt mũi, không tự chủ cảm thấy có gì đó bất thường, cụ thể là bất thường chỗ nào thì lại không nói ra được.
Hình như trong phòng thoang thoảng mùi thơm của phụ nữ, còn có hương vị tìиɧ ɖu͙© đặc trưng, chính là mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trộn lẫn với da^ʍ thuỷ.
Tô Minh Viễn là đàn ông trưởng thành, làm sao có thể không nhận ra?
Giọng nói Ngôn Tử Kỳ hơi khàn, tóc tai lại rối bời, quần ngủ xộc xà xộc xệch.
Cái này thì có thể do mới ngủ dậy, nhưng nếu nhìn kĩ một chút, không khó phát hiện ra trên bả vai có mấy vệt dài đỏ ửng, nhìn y hệt vết móng tay cào.
Kiều Hiểu Tinh vừa mới chui vào chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là giọng nói mang theo âm điệu nghi ngờ của Tô Minh Viễn: “Vai bị sao kia?”
“Dị ứng hải sản, đêm qua cả người phát ngứa nên gãi hơi mạnh.” Ngôn Tử Kỳ đối đáp rất nhanh, có khi EQ của anh phải cao ngang ngửa IQ chứ chẳng đùa.
Cái lí do này con mẹ nó quá hợp lí!
Kiều Hiểu Tinh ngồi trong gầm bàn rất muốn bật cười, nhưng lại không dám cười thành tiếng, đành phải dùng tay bịt kín miệng.
“Bình thường cậu có bao giờ bị dị ứng hải sản đâu?” Tô Minh Viễn chau mày tỏ vẻ khó hiểu.
“Thời tiết đang chuyển mùa, da tôi vốn nhạy cảm, mấy hôm nay lại ăn nhiều hải sản thế nên mới bị.” Nói xong còn cố tình làm hành động gãi sột soạt, thiếu điều gãi đến bật cả máu.
Hì hì, nàng tiên cá Tinh Tinh cũng là hải sản đấy nhé~ Nhưng mà một khi ăn vào chỉ sướиɠ chứ không ngứa~
Diễn xuất của Ngôn Tử Kỳ xứng đáng được trao giải ảnh đế.
Hoan hô!
“Ừ, lát nữa mua thuốc uống đi, mấy hôm tới chú ý đừng ăn hải sản.”
“Mới sáng sớm cậu đến tìm tôi có việc gì?” Ngôn Tử Kỳ không muốn nói về chuyện này nữa, uyển chuyển đổi chủ đề.
“Cậu có biết Tinh Tinh mấy ngày nay hay chơi những đâu không? Tôi đến tìm cô ấy nhưng không có ai trả lời, hình như trong phòng không có người.”
“Sao lại hỏi tôi?” Ngôn Tử Kỳ ngay lập tức chột dạ.
Tô Minh Viễn đang dò hỏi sao?
“Quan hệ giữa hai người dạo này khá tốt, tôi nghĩ là cậu có thể biết.”
Trong lòng Ngôn Tử Kỳ lộp bộp một tiếng.
Vì sao Tô Minh Viễn lại nói một câu đầy ẩn ý như vậy? Cậu ta đã phát hiện ra chuyện gì rồi sao? Hay là… Chu Hành đổi ý, mách lẻo với cậu ta?
“Quan hệ cũng bình thường thôi… Cậu thử ra bãi biển tìm xem, phụ nữ thường thích tắm biển vào lúc sáng sớm cho đỡ đen da.”
Dưới gầm bàn, Kiều Hiểu Tinh ngồi giữa hai chân anh hệt như con mèo hoang nhỏ, đập vào cô mắt là đôi chân dài của Ngôn Tử Kỳ, giữa hai chân là thứ chưa được thoả mãn đang muốn đội quần chui ra, nhìn qua rất dữ dằn.
Lớp vải quần ngủ mỏng manh sao có thể che giấu được đường nét sừng sững kia cơ chứ?
Ha hả, đàn ông thường có ham muốn mạnh mẽ vào buổi sáng sớm.
Nhìn ngắm chán chê, Kiều Hiểu Tinh lại bắt đầu nổi máu nghịch ngợm.