Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc

Chương 4: 4: Chị Em Xé Nhau

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Đổi tư thế đi, hôm nay tôi phải chơi chết cô, con đàn bà dơ bẩn.”

Trương Hân Nghiên bị sỉ nhục cũng không để vào trong bụng, õng ẹo kêu một tiếng, ngoan ngoãn nằm xuống lật người lại, hai chân vắt ngang eo Tô Minh Viễn.

“Kêu to lên, đồ cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ.” Nói xong, anh ta cố tình thúc mạnh tới trước làm Trương Hân Nghiên trợn trắng mắt, khàn giọng la hét.

Ra ra vào vào hơn chục cái nữa, Tô Minh Viễn gầm lên một tiếng thoả mãn, thân thể cao lớn đè lên người Trương Hân Nghiên thở dốc, rồi sau đó rút khỏi hạ thân của cô ta, lột bαo ©αo sυ chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, thắt nút lại rồi ném xuống mặt đất.

Trương Hân Nghiên nằm xụi lơ trên giường, hai cẳng chân phiếm hồng cũng không thèm khép lại, làm cho Tô Minh Viễn mới phát tiết du͙© vọиɠ rất nhanh đã cương cứng lần nữa.

Anh ta nhoài người với lấy một cái bαo ©αo sυ mới trong ngăn tủ đầu giường.

Cả quá trình vận động kịch liệt ban nãy Tô Minh Viễn vẫn luôn không để ý đến động tĩnh bên ngoài phòng ngủ.

Đến tận lúc này, trong lúc dùng răng xé vỏ bαo ©αo sυ, Tô Minh Viễn mới bị sự xuất hiện của Kiều Hiểu Tinh doạ cho sợ xanh mặt.

Bαo ©αo sυ trong miệng Tô Minh Viễn run rẩy rơi xuống đệm giường, anh ta túm lấy quần dài vừa cởi ra lúc bắt đầu hoan ái, luống cuống mặc vào, sau đó vơ lấy cái chăn mỏng trùm lên người Trương Hân Nghiên, che đi nửa thân trên chi chít dấu hôn của cô ta.

Kiều Hiểu Tinh vẫn đứng dựa lưng vào cửa phòng ngủ, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, trong đầu nhảy ra hàng trăm kịch bản khác nhau.

Cô nên đóng làm oán phụ đau khổ hay là nữ thần lạnh lùng cao ngạo đây?

“Tinh Tinh…” Sau một hồi thất thần, Tô Minh Viễn cuối cùng cũng hồi hồn, lảo đảo bước xuống giường, đi tới trước mặt Kiều Hiểu Tinh.

Trong ánh mắt anh ta đầy vẻ hoảng loạn và căng thẳng tột độ, đây chính là ánh mắt thường thấy của đàn ông khi bị bắt gặp đang ăn vụng.

“Tinh Tinh, anh xin lỗi… Anh chỉ là… chỉ là bị Trương Hân Nghiên quyến rũ.

Anh… ban đầu định bụng thử một lần thôi, nhưng không ngờ… không ngờ cô ta lại doạ dẫm anh, nếu không tiếp tục qua lại với cô ta, cô ta sẽ cho em biết chuyện.” Tô Minh Viễn ôm lấy bả vai Kiều Hiểu Tinh, không cần cô phải mở miệng hỏi đã tự mình lắp ba lắp bắp thanh minh.

“Mày nói cho tao biết, có phải mày quyến rũ anh ta không?” Kiều Hiểu Tinh quay sang nhìn Trương Hân Nghiên, khoanh tay chất vấn.

Trương Hân Nghiên không hề tỏ vẻ kinh hoàng hay sợ sệt của một tiểu tam khi bị bắt gian tại trận, cô ta hất hàm cười đắc ý: “Đúng, là tao đấy.”

Tô Minh Viễn bày ra vẻ mặt hết sức vô tội, gật đầu lia lịa: “Chính là cô ta, chính là cô ta leo lên giường anh.

Anh không chủ động quen biết cô ta.”

“Anh trật tự đi nào, em không nói chuyện với anh.” Kiều Hiểu Tinh cố gắng rặn ra một giọt nước mắt, đôi môi run run diễn vẻ mặt bị tổn thương sâu sắc: “Nghiên Nghiên, tại sao mày lại có thể làm thế với tao chứ? Tại sao mày có thể ngủ với bạn trai của tao?”

Giả khóc khó thật đấy, nếu biết trước sự tình ngày hôm nay, cô đã mang theo chai thuốc nhỏ mắt.

“Tinh Tinh, loại con gái lẳиɠ ɭơ như mày lúc nào cũng thiếu hơi đàn ông, ra vẻ cao lãnh từ chối Viễn làm con mẹ gì! Mày không dùng, không bằng để tao dùng hộ.

Nước phù sa không nên để chảy ruộng ngoài mà.” Trương Hân Nghiên trơ trẽn nói.

“Thế nào? Thấy bọn tao chơi nhau, có kí©h thí©ɧ không? Hay là qυầи ɭóŧ ướt đẫm rồi?”

“Là cô, chính cô gọi Tinh Tinh đến đúng không? Trương Hân Nghiên, cô đúng là một con rắn độc, không ngờ tôi lại mắc bẫy của cô.“ Đôi mắt bừng bừng lửa giận của Tô Minh Viễn xoáy thẳng vào mắt Trương Hân Nghiên.

“Ha ha ha! Mắc bẫy? Thật là nực cười! Chuyện này chẳng phải do anh tự nguyện sao? Em ép anh ngủ với em được chắc? Viễn, anh mở to mắt nhìn cho kĩ đi, cô ta không yêu anh, cô ta chỉ yêu túi tiền của anh mà thôi.

Người yêu anh là em, chỉ có em, anh hiểu không? Bây giờ cô ta đã biết chuyện, chúng ta có thể tự do đến với nhau rồi.” Trương Hân Nghiên nhổm dậy, bất chấp cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhễ nhại mồ hôi, nhào đến ôm eo Tô Minh Viễn.

“Đến với cô? Cô đang nằm mơ à?” Tô Minh Viễn hất văng tay Trương Hân Nghiên khiến cô ta loạng choạng ngã xuống giường, cô ta không cam chịu gào lên: “Tô Minh Viễn, em yêu anh.”

“Yêu? Cô còn không biết xấu hổ mà dám gọi đó là tình yêu sao?”

“Đau đầu quá!” Kiều Hiểu Tinh chỉ tay vào mặt người phụ nữ từng là bạn thân kia.

“Cút đi.”

“Tao không cút, tao yêu Viễn, còn mày thì không.

Chính vì thế việc tao làm không hề có lỗi với mày.

Anh ấy cũng yêu tao, chúng tao xứng đáng được ở bên nhau.”

“Câm miệng! Cô cút ngay khỏi nhà tôi ngay!” Tô Minh Viễn hung dữ quát lớn, sắc mặt của Trương Hân Nghiên liền trở nên cực kì khó coi, trên khoé mắt ầng ậng những giọt nước trong suốt.

“Tinh Tinh, ban nãy mày hỏi tao vì sao lại làm như thế với mày.

Mày nghĩ là vì sao? Vì mày xinh đẹp hơn tao, gia đình mày giàu có hơn tao.

Trong mắt mọi người, tao luôn là bản dupe cấp thấp của mày, cho dù tao đã cắt tóc, trang điểm, ăn mặc giống mày, nhưng đứng cạnh mày tao vẫn luôn luôn là một đứa mờ nhạt.

Đến cả người tao yêu thích là Viễn cũng chỉ có mày trong mắt.

Nhưng lần này thì sao? Mày thua tao rồi, lần này mày thua tao thảm hại rồi!” Trương Hân Nghiên ôm bụng cười ha hả như điên như dại, nước mắt chảy ra giàn giụa.

Khó trách, ánh mắt của Trương Hân Nghiên nhìn Tô Minh Viễn cứ có gì đó kì quái.

Mỗi lần tụ tập hội chị em, cô ta luôn luôn tìm cách bảo Kiều Hiểu Tinh đưa bạn trai đến chơi cùng.

Kiều Hiểu Tinh không hề hay biết, lần đầu tiên cô đưa Tô Minh Viễn đến giới thiệu với bạn bè, Trương Hân Nghiên đã lén lút xin số điện thoại của anh ta, lấy lí do là cùng nhau trao đổi tình hình của Kiều Hiểu Tinh.

“Tinh Tinh, Viễn rất yêu tao, trên giường anh ấy lúc nào cũng cuồng nhiệt như lửa.

Súng ống của Viễn vừa to vừa dài, mỗi lần xuất tinh cả mấy phút đồng hồ.

Mày có ghen tị không? Ha ha ha, chắc chắn là mày đang ghen tị chết đi được đúng không?”

Ghen tị? Ghen cái rắm!

Trương Hân Nghiên tưởng ai sinh ra cũng đố kị ganh ghét như cô ta đấy à? Kiều Hiểu Tinh biết bản thân lớn lên xinh đẹp, nhưng ngoài kia có hàng trăm hàng nghìn người xinh đẹp lại còn tài giỏi hơn cô.

Nếu ngồi ghen tị với bọn họ thì dùng cả đời này cũng không đủ đâu.

Mấy năm qua Trương Hân Nghiên vẫn luôn ngấm ngầm nuôi nấng ý định hãm hại Kiều Hiểu Tinh, một lòng một dạ muốn hạ bệ cô.

Cô ta muốn đóng phim “Tình yêu không có lỗi, lỗi tại bạn thân” phiên bản Trung Quốc đấy à?

“Cút! Con đàn bà điên này, cô có tin tôi gϊếŧ chết cô ngay bây giờ không?” Tô Minh Viễn mắt long lên sòng sọc, còn đâu dáng vẻ hào hoa phong nhã ngày thường nữa.

“Anh gϊếŧ em đi, có giỏi thì gϊếŧ em đi!” Trương Hân Nghiên gào lên thảm thiết.

“Lần đầu tiên của em đã trao cho anh, còn cô ta, cô ta bị hết người này đến người khác chơi nát như bã rồi.

Anh muốn dùng chung một cái lỗ với cả đám đàn ông bằng tuổi bố mình hay sao? Em nói cho anh biết, anh chơi con kĩ nữ này, không khác gì đuôi chuột ngoáy lọ mỡ.”

Kiều Hiểu Tinh há hốc miệng, chửi thầm trong đầu: “Con bitch này, hoá ra người tung tin đồn về mình chính là nó.”

Khuôn mặt tuấn tú của Tô Minh Viễn nhất thời đen kịt lại, anh ta vung tay tát “bốp” vào mặt Trương Hân Nghiên.

Kiều Hiểu Tinh nhìn thấy trong mắt cô ta như có thứ gì đó vừa vỡ vụn.

Trương Hân Nghiên sửng sốt nhìn người đàn ông vừa mới ân ái với mình, khóc không thành tiếng.

Cô ta run run mặc lại quần áo, trừng mắt nhìn hai người trong phòng rồi ôm một bên má sưng đỏ tông cửa bỏ đi, không thèm quay đầu lại dù chỉ một cái.

“Thầy Tô, sao thầy lại không biết thương hoa tiếc ngọc như thế chứ? Dù sao người ta cũng là con gái mà.” Kiều Hiểu Tinh nhìn theo bóng dáng liêu xiêu của Trương Hân Nghiên, cố tình ra vẻ thảo mai nói.

“Tinh Tinh, em đừng gọi anh là thầy Tô có được không? Em không được nghe con đàn bà điên đó nói bậy, anh chỉ yêu một mình em thôi.

Cô ta chỉ là… chỉ là công cụ phát tiết của anh.”

“Thầy Tô, chúng ta chia tay thôi.” Kiều Hiểu Tinh đứng dậy muốn đi, bị Tô Minh Viễn ngăn lại.

“Tinh Tinh, anh không muốn chia tay.” Anh ta mím môi, kiên quyết nắm chặt tay cô không chịu buông.

“Anh không muốn thì kệ anh, chỉ cần em muốn là được.” Thái độ bình thản hờ hững của Kiều Hiểu Tinh làm cho Tô Minh Viễn đau khổ không nói nên lời.

“Tinh Tinh, anh biết em giận anh lắm.

Anh biết anh không có tư cách đòi hỏi bất cứ điều gì, nhưng anh thề không phải là anh cố tình muốn ngoại… muốn làm như thế.

Anh chỉ nhất thời tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, lầm đường lạc lối.

Xin em hãy tha thứ cho anh, anh thề, từ nay về sau không bao giờ làm việc gì có lỗi với em nữa.

Tinh Tinh, em đừng rời xa anh.”

“Haizzz, thầy Tô à, thầy khôn ngoan thật đấy, hoa thơm đánh cả cụm cơ à?” Kiều Hiểu Tinh thổi thổi bộ móng tay mới làm, dẩu môi cười điệu đà.

“Tinh Tinh, em có nhất thiết phải phải tỏ ra xa cách như thế không? Anh sẽ cắt đứt quan hệ với Trương Hân Nghiên, không bao giờ bén mảng đến gần cô ta lẫn bất kì người phụ nữ nào ngoài em nữa.

Chỉ cần em tốt nghiệp, anh lập tức lấy em, em sẽ là Tô thiếu phu nhân của anh.”

“Tiếc quá, em lại không hứng thú với việc làm con dâu hào môn.

Bao nhiêu quy tắc phải học, mệt muốn chết đi được.” Kiều Hiểu Tinh ngúng nguẩy lắc đầu nói.

Dáng vẻ thâm tình của Tô Minh Viễn thực sự có thể làm cho người ta cảm động phát khóc đấy.

Nếu như trước mắt là một bộ phim truyền hình cẩu huyết nào đó, Kiều Hiểu Tinh nhất định sẽ la lối om sòm khuyên bảo nữ chính mau mau tha thứ cho nam chính, nhưng đặt vào hoàn cảnh của chính mình, cô không ngu mà làm đâu nha.

“Thôi được rồi, em cho anh giải thích, tại sao lại là Trương Hân Nghiên mà không phải là ai khác?”

“Tinh Tinh, anh là người đàn ông khoẻ mạnh bình thường, cũng có nhu cầu sinh lí, cũng cần phát tiết, vậy mà em năm lần bảy lượt từ chối anh.

Cùng lúc đó, cô ta dùng đủ mọi cách quyến rũ mời mọc anh, mỡ dâng miệng mèo, làm gì có người đàn ông nào chịu được.” Tô Minh Viễn dừng lại một chút rồi hỏi.

“Tinh Tinh, em có yêu anh không? Nếu em yêu anh, tại sao không để anh yêu thương em?”

Kiều Hiểu Tinh lấy trong túi xách ra mấy hộp bαo ©αo sυ siêu mỏng loại 0,01 cm đủ mọi kích thước.

“May quá đi, hôm nay gặp một màn ngược luyến tình thâm này, đúng là ông trời đang muốn giúp em đây mà.

Để dành lần đầu cho loại người như anh, thà em tự chọc thủng màиɠ ŧяiиɧ còn hơn.

Thầy Tô à, có vẻ bạn thân của em hợp khẩu vị của anh phết, thôi thì trước khi chia tay, em tặng hai người số bαo ©αo sυ này vậy.”

Nói rồi, Kiều Hiểu Tinh quay ngoắt người rời đi, thấy Tô Minh Viễn lại định giữ cô, cô cười giả lả nói: “Tô Minh Viễn à, nếu không muốn bị sa thải thì đừng ngăn cản em.

Em biết anh đi dạy chỉ để cho vui, nhưng nếu chuyện anh cặp kè với sinh viên bị phát tán khắp nơi, chắc hẳn Tô gia sẽ xấu mặt lắm đấy nhỉ?”

Tô Minh Viễn trơ mắt nhìn cô gái xinh đẹp rời đi, sau đó ánh mắt lại chuyển đến mấy hộp bαo ©αo sυ dưới giường, cảm thấy hận bản thân muốn chết.

Tại sao anh ta không thể chờ đợi thêm một chút, một chút nữa thôi?



Thái độ đối với Tô Minh Viễn của Kiều Hiểu Tinh vẫn luôn không nóng không lạnh, gặp mặt ở trường vẫn mỉm cười chào hỏi, nhưng mặc kệ Tô Minh Viễn muốn vãn hồi thế nào, Kiều Hiểu Tinh cũng không chịu quay lại.

Có lẽ Tô Minh Viễn thực sự yêu Kiều Hiểu Tinh thật lòng, dù chia tay nhưng vẫn luôn chuyển tiền tiêu vặt và quà cáp cho cô.

Mỗi lần cô chuyển trả, anh ta lại chuyển lại gấp đôi, cứ như thế vài lần cô cũng mặc kệ.

Tất nhiên số tiền tiêu vặt và một đống hàng hiệu lấp lánh đó cô nhất quyết không đυ.ng vào dù chỉ là một ngón tay.

Ừ thì cô thích tiền thật đấy, những chiếc túi xách thơm mùi da, những đôi giày lấp lánh hấp dẫn thật đấy, nhưng cô vẫn còn một ít liêm sỉ nha.

Tô Minh Viễn tưởng rằng Kiều Hiểu Tinh đã dần xuôi xuôi, bắt đầu đặt xuống tức giận trong lòng, một buổi tối đẹp trời liền hẹn gặp cô ra ngoài nói chuyện.

Kiều Hiểu Tinh lúc đó đang nhảy nhót ở quán bar với bạn bè, tâm trạng trong lúc vui vẻ kích động nhất thời đồng ý.
« Chương TrướcChương Tiếp »