Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc

Chương 34: 34: Đánh Dấu Chủ Quyền

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tinh Tinh, tôi đến phát điên vì em mất thôi.” Ngôn Tử Kỳ thỏa mãn ôm trọn thân thể ngọc ngà vào trong lòng, dang chân quỳ ở hai bên hông cô gái, không còn nhẫn nại để làm bước dạo đầu, lấy ra vật nam tính dùng lực cắm nguyên căn vào trong.

“Ngôn Tử Kỳ, tôi ĐM cả nhà anh!” Cảm giác bị dị vật khổng lồ lấp đầy bất ngờ ập đến, hạ thân vẫn còn khô ráo khiến Kiều Hiểu Tinh đau đến ứa nước mắt, môi đỏ phun ra lời lẽ chửi rủa.

Kiều Hiểu Tinh bị đau nên bên dưới kẹp rất chặt, Ngôn Tử Kỳ bị hút chặt, chặt đến mức anh không chịu nổi phải hít sâu mấy hơi mới nhịn xuống được cảm giác muốn bắn ra, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

“Tinh Tinh, thả lỏng nào, đừng để mình bị thương.”

Anh chống hai tay trên người cô, thở hổn hển khó nhọc, từng chút tiến vào tiểu huyệt vẫn còn chưa đủ ướŧ áŧ của cô, thắt lưng liên tục đưa đẩy, cú sau mạnh hơn cú trước.

Tiểu huyệt ban nãy còn đau rát, dưới sự rong ruổi của anh dần dần lan tỏa dòng kɧoáı ©ảʍ quen thuộc, chất lỏng ấm nóng từ từ chảy ra giúp vật nam tính ra vào dễ dàng.

“Em ướt nhanh thật đấy, hồ ly tinh lẳиɠ ɭơ.”

Thấy cơ thể cô đặc biệt mẫn cảm trước mình như vậy, tự tôn đàn ông của anh hoàn toàn được thoả mãn.

Hoa huyệt non mềm cắn chặt lấy anh mỗi khi anh tiến vào, khiến Ngôn Tử Kỳ cảm thấy như mình đang lạc trên chốn thiên đường vậy.

“Ban nãy em dám khıêυ khí©h tôi, đây là hình phạt!” Ngôn Tử Kỳ ra sức ngậm mυ"ŧ trêu đùa hai đoá hoa trước ngực khiến cô không nhịn được mà rêи ɾỉ thành tiếng.

“Ái phi, hôm nay trẫm lật thẻ bài ra tên của nàng.

Hầu hạ trẫm cho tốt, trẫm sẽ sắc phong cho nàng làm Hoàng quý phi.”

Kiều Hiểu Tinh vừa tức vừa buồn cười đấm nhẹ vào ngực anh.

“Sao anh lại dai như đỉa vậy hả? Rõ ràng tôi đã nói không muốn tiếp tục làm bạn giường với anh nữa rồi cơ mà.”

“Em muốn cắt đứt quan hệ với tôi để đến với thằng nhóc kia đúng không? Đừng có hòng! Trò chơi là do em bắt đầu nhưng bao giờ kết thúc lại là do tôi quyết định.

Tôi mệnh hoả, ngay từ đầu em đã đùa với lửa rồi, bây giờ em bị lửa thiêu cháy cũng đừng trách tôi không cảnh báo trước.”

Mệnh hoả cơ đấy, bảo sao cứ điên lên là sồn sồn lao vào đánh người.

“Vậy khi nào mới có thể kết thúc?”

“Khi nào tôi chơi đủ mới thôi.

Nếu để tôi thấy em cà lơ phất phơ với thằng nhóc đó nữa, tôi không dám đảo bảo sẽ chơi em đến hỏng.”

“Ngôn tiên sinh, dáng vẻ này của anh thực sự rất giống đang ghen tuông đấy.”

Đáy mắt Ngôn Tử Kỳ xẹt qua một tia ác ý, lời nói của anh luẩn quẩn bên tai cô.

“Đúng, người phụ nữ chết tiệt này, tôi đang ghen đấy.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện cái huyệt nhỏ chặt khít của em phải chia sẻ cho gậy thịt của năm bảy thằng khác, tôi làm sao có thể không ghen được cơ chứ?”

Nụ cười trên môi Kiều Hiểu Tinh cứng đờ trong chớp mắt.

“Đồ khốn nạn!” Kiều Hiểu Tinh tức giận vung tay định tát anh, nhưng bàn tay vừa vung lên liền bị anh tóm chặt, khống chế trên đỉnh đầu.

“Khốn nạn thì sao, miễn là có thể cho em dục tiên dục tử.

Thằng nhóc kia còn chưa nếm mùi đàn bà thì biết cái quái gì, sao mà thoả mãn người dâʍ đãиɠ như em được?”

Nước mắt của cô bỗng dưng trào ra, cô dùng sức giãy giụa đấm đá anh.

Mặc cho cô khóc lóc phản kháng, anh vẫn nhất quyết không rút ra, thậm chí còn thúc vào sâu hơn nữa.

Giọng nói khàn đặc vì du͙© vọиɠ của anh hòa lẫn với tiếng nước lép nhép cùng tiếng da thịt va chạm.

“Tiểu hồ ly tinh, em có biết chỗ này của em khao khát tôi đến mức nào không? Khao khát đến độ sẵn sàng làm da^ʍ phụ phản bội người yêu đấy.”

Ngôn Tử Kỳ không biết bản thân hôm nay ăn phải hũ giấm khổng lồ nào mà lại giận chó đánh mèo như vậy.

“Tôi mà là da^ʍ phụ thì anh chính là gian phu, tự hào gớm nhỉ? Hai năm trước anh làm tiểu tam, bây giờ lại muốn làm tiểu tam tiếp, nghiện rồi à? Tôi tuy vô liêm sỉ nhưng ít nhất còn chưa bao giờ có ý định làm tiểu tam đâu đấy.”

“Em im mồm, em không có tư cách nhắc đến Giai… đến cô ấy.” Ngôn Tử Kỳ thẹn quá hoá giận, khuôn mặt trầm hẳn xuống.

“Sao? Đυ.ng phải bạch nguyệt quang trong lòng anh nên anh tức giận à?”

Kiều Hiểu Tinh vô cùng ấm ức, khóc càng dữ dội hơn.

“Em khóc cái gì?” Ngôn Tử Kỳ hơi hơi luống cuống.

“Người bị đá là tôi, tôi nên khóc mới đúng chứ.”

Kiều Hiểu Tinh không phải là đứa con gái thích khóc, nhưng người đàn ông đáng ghét này cứ độc mồm độc miệng như vậy làm cô tức phát khóc.

Ngôn Tử Kỳ cuối cùng cũng phải mềm lòng trước bộ dạng yếu đuối của cô gái đang không ngừng rơi nước mắt, cúi đầu hôn lên khoé mắt cô dỗ dành.

“Tinh Tinh ngoan, đừng khóc mà.”

“Tại sao anh lại đáng ghét thế hả? Lúc nào cũng phải sỉ nhục tôi mới chịu được à? Tôi làm cho anh sung sướиɠ mà anh lại hung dữ với tôi như vậy.”

“Được được được, tôi không nói nữa.”

Nụ hôn chuyển dần xuống môi, đầu lưỡi ẩm ướt cạy mở hàm răng chen vào trong miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô, tham lam ngậm mυ"ŧ.

Mới phút trước còn cãi nhau tưng bừng, phút sau môi lưỡi cả hai đã quấn quýt, nhiệt tình trao đổi nước bọt trong suốt.

Bởi vì hơi thở bị anh hút sạch nên l*иg ngực cô phập phồng kịch liệt, hai nụ hoa dán vào l*иg ngực rộng lớn của Ngôn Tử Kỳ rồi cọ tới cọ lui.

Dưới da^ʍ uy của Ngôn Tử Kỳ, cơn giận dữ của Kiều Hiểu Tinh gần như hóa thành tro bụi mà bay mất.

Người xưa nói có bao giờ sai, đầu giường giận cuối giường hoà.

Hai người đã trải qua hàng bao nhiêu lần ân ái, Ngôn Tử Kỳ quá quen thuộc với từng ngóc ngách trên thân thể cô rồi, mỗi lần qυყ đầυ tiến vào đều chọc đúng điểm mẫn cảm của cô, khiến cho cơ thể bên dưới tiết ra rất nhiều mật dịch.

Chất lỏng ngọt ngào theo từng động tác thọc vào rút ra hung mãnh tràn hết ra bên ngoài làm ướt đẫm bắp đùi và bụng dưới của cả hai người, thậm chí còn bắn tung toé xuống thảm lông.

Thời điểm cao trào, cả người cô run rẩy như bị điện giật, hai chân vì dang rộng mà mỏi nhừ, cơ thể co rút liên hồi.

Một giây cuối cùng, Ngôn Tử Kỳ vội vàng rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nóng bỏng bắn lung tung trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Kiều Hiểu Tinh.

Trong nháy mắt, Kiều Hiểu Tinh chỉ có thể há miệng thở dốc vì quá tức giận, thậm chí cô còn thấy hỗn hợp sền sệt đọng lại trên lông mi chuẩn bị nhỏ giọt rơi xuống.

“Đánh dấu chủ quyền lên mặt.” Ngôn Tử Kỳ dùng giọng điệu ngang ngược thông báo.

“…”

Kiều Hiểu Tinh có thể cảm nhận được dưới mông mình đã ướt đẫm một mảng lớn, thầm nghĩ có khi phải thay cái thảm này mất thôi.

Hai cơ thể triền miên từ mặt đất lên ghế sofa, lôi kéo nhau đến tận phòng tắm, âu yếm thêm một lần trên giường sau đó mới dừng lại.

Hoan ái qua đi, đến tận lúc Kiều Hiểu Tinh mơ mơ màng màng chuẩn bị tiến vào giấc ngủ, vẫn còn nghe thấy tiếng nói mang theo mùi chua chua của Ngôn Tử Kỳ.

“Em tránh xa thằng nhóc cao kều đó ra, em và nó không hợp đâu.”

“Tô Minh Viễn anh kêu không hợp, Kiều Khải Lâm cũng kêu không hợp.

Vậy tôi hợp với ai? Với anh chắc?”

“Càng không hợp, em quá dâʍ đãиɠ lẳиɠ ɭơ.”

Con mẹ nó, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!

Kiều Hiểu Tinh cứ như vậy tức giận mà ngủ mất.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng đánh thức Kiều Hiểu Tinh.

Lúc cô mở mắt ra đã không thấy bóng dáng Ngôn Tử Kỳ đâu nữa.

Nếu không phải cả căn nhà hỗn loạn từ trong ra ngoài, cô thậm chí còn hoài nghi đêm qua nhà mình bị trộm ghé thăm.

Cũng đúng, Ngôn Tử Kỳ là trộm, không trộm tiền mà trộm sắc.

Đi một vòng xung quanh nhà, nghĩ lại một màn nóng bỏng đêm qua, Kiều Hiểu Tinh bất giác đỏ mặt, miệng lưỡi khô khốc tu hết nửa chai nước khoáng.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tên đàn ông chó nào đó bắn ra để lại dấu vết cực kì rõ ràng trên mặt kính cửa sổ, trên sofa, dưới thảm lông, thậm chí còn vẩy ra khắp sàn phòng tắm trơn trượt.

Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là Kiều Hiểu Tinh đã vừa giận dữ vừa xấu hổ, không dám do dự bắt tay ngay vào vệ sinh dọn dẹp.

Cô vẫn nhớ rõ như in, hôm qua Ngôn Tử Kỳ không hề bắn vào bên trong cô, lần nào cũng bắn lung tung ra khắp nơi, không khác gì chó đực lên cơn, còn nói cái gì mà đánh dấu lãnh thổ tất cả các góc trong nhà.

Du͙© vọиɠ chiếm hữu của tên đàn ông mệnh hoả này quá đáng sợ, quá biếи ŧɦái.

Đã vậy chơi sướиɠ xong còn rút gậy vô tình, không thèm dọn dẹp cũng không thèm gọi cô dậy.

Đến khi nhìn thấy đồ ăn sáng và một cái thẻ đen trên mặt bàn phòng bếp, Kiều Hiểu Tinh lại càng phát hoả.

Bà đây nhổ vào thẻ đen của nhà ngươi!
« Chương TrướcChương Tiếp »