Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc

Chương 32: 32: Giúp Tôi Một Chút

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vì sự việc ầm ĩ vừa rồi, Kiều Hiểu Tinh bị phụ huynh gọi về nhà một chuyến.

Bố Kiều ngồi trên sofa, chau mày nhìn chằm chằm Kiều Hiểu Tinh.

“Tinh Tinh, con và thằng nhóc họ Ngôn kia đang hẹn hò hả?”

Kiều Hiểu Tinh đánh chết cũng không dám nói thật về mối quan hệ giữa hai người, phải biết xã hội bây giờ tuy cởi mở hơn nhiều nhưng đa số vẫn chưa thể tiếp nhận loại quan hệ nghiêng về xá© ŧᏂịŧ như bạn giường hay tình nhân bao dưỡng.

Nếu để bố mẹ biết chuyện giữa hai người, chắc chắn cô sẽ bị gô cổ về nhà.

“Không ạ, bọn con… có tìm hiểu một chút nhưng không hợp, chia tay rồi.” Kiều Hiểu Tinh miệng mồm nhanh nhảu, bịa chuyện rõ khéo.

Thật ra phần lớn thời gian tìm hiểu đều là trên giường…

“Thật không? Nếu chia tay rồi sao lại làm mọi chuyện rùm beng lên như vậy? Con gái nhà người ta làm bố mẹ nở mày nở mặt, còn con nhà này thì chỉ toàn mang về tiếng xấu.”

“Thật mà, bọn con chia tay rồi…”

“Tinh Tinh, con nói thật cho mẹ nghe, có phải con bị người ta ép uổng không? Con mới 19 20 tuổi đầu, còn người ta 30 tuổi rồi đấy.

Con vẫn là sinh viên còn người ta đã lăn lộn trên tình trường lẫn thương trường bao năm, sớm đã trở thành dạng người thế nào con không biết hả?”

Hừm, thật ra con gái mẹ chủ động dụ dỗ người ta đấy…

“Con cũng biết con và anh ta không cùng một thế giới, nên đã sớm chủ động cắt đứt rồi mà.”

“Cắt đứt thì sao chứ, vẫn là con bị nó chơi đùa qua rồi, con nhìn không ra hả?” Mẹ Kiều vừa giận vừa lo cho cô.

“Con gái con đứa, để đàn ông ăn sạch sẽ ít nhất cũng phải biết đường giấu giếm, đây lại còn lôi lôi kéo kéo nhau giữa ban ngày ban mặt, sau này định lấy chồng kiểu gì?”

“Thật ra không phải là không được…” Bố Kiều trầm ngâm nói, trong mắt loé lên tia sáng ngời.

“Ý ông là gì?”

“Nếu Tinh Tinh nhà mình được gả vào hào môn, Kiều gia sẽ một bước lên mây.”

“Bố!” Kiều Hiểu Tinh sốt ruột kêu lớn.

“Gia đình chúng ta và gia đình bọn họ không cùng đẳng cấp!”

Kiều Hiểu Tinh là người thực tế, cô biết cô và Ngôn Tử Kỳ không có khả năng!

“Gia đình bọn họ giàu như vậy, chẳng lẽ còn phải để ý đến một chút tài sản của nhà gái hay sao? Tinh Tinh, con phải tự tin lên, tìm cách giữ chân cậu ta nốt hai năm đại học.”

“Nghĩ lại thì thấy cũng đúng, con gái chúng ta vừa xinh đẹp vừa khéo léo, gia cảnh chúng ta tuy không quyền quý cao sang như họ nhưng cũng trong sạch, có của ăn của để.

Tinh Tinh hà cớ gì không thể bước chân vào hào môn.”

Kiều Hiểu Tinh vốn đã chuẩn bị tinh thần đại chiến ba trăm hiệp với bố mẹ già, không ngờ cốt truyện lại rẽ sang hướng này, nhất thời vô cùng bối rối.

Nhưng dù sao thì nỗi lo lắng thấp thỏm bị bố mẹ đánh gãy chân của cô sau cuộc nói chuyện này cũng đã được cởi bỏ.

Kệ đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, tâm trạng rất nhanh đã vui vẻ trở lại, tiếp tục tháng ngày vui chơi nhảy múa.



Chỉ là từ sau buổi chiều hôm ấy, cô không còn thấy Kiều Khải Lâm ngồi cạnh mình nữa, có thể đơn giản là muốn đổi chỗ hoặc là không muốn gặp mặt cô.

Ôi dào, cô chẳng quan tâm.

Về phía mình, cô cũng cật lực tránh mặt Ngôn Tử Kỳ, nhìn thấy anh đến gần cô liền quay đầu đi đường khác, anh đi thang máy A cô sẽ nhảy sang thang máy B.

Lớp Lịch sử Kiến trúc phương Tây, Kiều Hiểu Tinh trực tiếp bỏ ngang.

Công phu lẩn như cá chạch của Kiều Hiểu Tinh nếu xếp thứ hai thì không ai xếp thứ nhất.



Kiều Khải Lâm chống cằm nhìn chăm chú người con gái đang ngồi nghịch điện thoại cách đó không xa, cũng đã hơn 1 tuần kể từ cái ngày Kiều Hiểu Tinh bị ai đó vác đi rồi.

Cô gái ngồi bàn đầu dãy trong cùng, mái tóc đen uốn xoăn dài như thác nước, ánh mặt trời từ bên ngoài khung cửa sổ bên cạnh hắt lên khuôn mặt xinh đẹp thành một vầng sáng nhàn nhạt.

Kiều Khải Lâm thấy mình trốn tránh đủ rồi.

7 giờ tối, Kiều Khải Lâm xuất hiện trước cổng nhà Kiều Hiểu Tinh trong ánh mắt ngỡ ngàng của cô.

“Tinh Tinh, cậu thay quần áo đi.

Cậu muốn đi đâu chơi, tôi đưa cậu đi.”

“Đi đâu cũng được?”

“Ừ.” Kiều Khải Lâm nhanh miệng đồng ý trước, sau đó mới hỏi.

“Cậu muốn đi đâu?”

“Cứ đi theo tôi thì biết, chỗ này đảm bảo rất vui.”



Đây là lần đầu tiên trong đời Kiều Khải Lâm được đưa đến nơi xô bồ này.

Âm nhạc xập xình đinh tai nhức óc, đèn bảy màu nhoè nhoẹt quay cuồng, nam nữ quấn lấy nhau uống rượu nhảy nhót.

Kiều Khải Lâm hơi hồi hộp, lưng thẳng tắp dựa vào sofa.

Kiều Hiểu Tinh cầm ly nước lọc đưa cho cậu ta.

“Có biết uống rượu không?”

Kiều Khải Lâm gật gật đầu, Kiều Hiểu Tinh nhún vai, gọi cho cậu ta rượu trái cây, còn cô phá lệ hôm nay không uống.

“Uống hết đi, rượu này nhẹ lắm.”

Kiều Khải Lâm chậm rãi nhận lấy, sức nặng và mùi cồn nhè nhẹ từ cái ly trên tay truyền đến làm đầu ngón tay có hơi tê tê, cuối cùng cắn răng ngửa đầu uống hết một hơi.

“Bạn cùng bàn, cậu được phết đấy.” Kiều Hiểu Tinh cười híp mắt.

“Thấy hương vị thế nào?”

“Không tệ, có thể uống tiếp.” Kiều Khải Lâm được khen ngợi nên rất cao hứng.

Kiều Hiểu Tinh gọi thêm rượu trái cây cho cậu ta, còn mình thì rút một điếu thuốc trong bao, ngậm vào miệng.

Âm thanh bật lửa vang lên, đốm lửa nhảy nhót trong không khí.

“Cậu hút thuốc ít thôi, không tốt cho sức khoẻ đâu.” Kiều Khải Lâm nhẹ giọng nhắc nhở.

“Có vài lần tôi thấy cậu hút thuốc trong trường.”

Kiều Hiểu Tinh kẹp điếu thuốc trong tay, thở ra một làn khói xám, mắt chăm chú nhìn thiếu niên tuấn tú sạch sẽ trước mặt.

“Cậu thích tôi ở điểm nào vậy? Cá nhân tôi thấy mình ngoài xinh đẹp ra thì không có ưu điểm nào hết.”

Kiều Hiểu Tinh chỉ xem tình cảm của Kiều Khải Lâm là rung động đầu đời, thật ra cô giúp cậu ta vượt qua khoảng thời gian say nắng này cũng không phải là không được.

“Tôi từng thấy cậu cho tiền hai mẹ con người ăn xin, sau đó còn mua cơm hộp cùng với quần áo quay lại tặng bọn họ.” Kiều Khải Lâm chớp mắt nói.

“Tôi không quan tâm đến đời sống tình cảm của cậu, tôi thấy cậu… tốt bụng và đơn thuần.”

Kiều Hiểu Tinh nghe cậu ta nói xong thì hơi thẫn thờ.

Chuyện này hình như xảy ra từ rất lâu rồi, đến chính cô còn không nhớ nữa.

Tốt bụng? Đôi khi.

Đơn thuần? Không bao giờ.

“Muốn lên nhảy với tôi không?” Kiều Hiểu Tinh hất hàm về phía sàn nhảy đông đúc.

Kiều Khải Lâm trước giờ chưa từng nhảy nhót nên không biết nên nhảy như thế nào, chỉ đành đứng đối diện nhún nhún theo Kiều Hiểu Tinh.

Sàn nhảy khắp nơi đều là người, cậu ta bị chen lấn xô đẩy, cộng với tác dụng của rượu, bắt đầu cảm thấy không thở nổi nữa.

Sau một hồi lắc lư thân mình, Kiều Hiểu Tinh thấy sắc mặt Kiều Khải Lâm không được tốt lắm bèn kéo tay cậu ta lách qua dòng người cuồng nhiệt đi xuống.

“Ê, cậu say à?” Kiều Hiểu Tinh tát nhẹ vào má thiếu niên.

Hai má Kiều Khải Lâm ửng hồng, khoé mắt hơi ươn ướt, hé miệng phả ra hơi nóng hầm hập.

“Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.”

Kiều Khải Lâm đứng dựa cả người vào người Kiều Hiểu Tinh, nhắm mắt không trả lời.

“Con gà nhép này, tửu lượng đúng bằng số 0 mà cũng dám sĩ gái học đòi uống rượu.” Kiều Hiểu Tinh không biết địa chỉ của Kiều Khải Lâm, trước mắt đành đưa cậu ta về nhà mình.

Từ lúc lên đại học bố mẹ Kiều đã mua chung cư cho cô ở riêng, trong nhà chỉ có một mình cô, muốn đưa ai về cũng không thành vấn đề.

Lúc ngồi trên xe, Kiều Khải Lâm vẫn không nhúc nhích, dựa lưng vào ghế phụ nhắm mắt thở đều.

Về đến trước cổng tiểu khu, Kiều Hiểu Tinh đỡ Kiều Khải Lâm đẩy cửa xe bước ra bên ngoài.

Kiều Khải Lâm lúc này đã thanh tỉnh hơn một chút, nhân lúc có men rượu trong người bỗng nhiên nổi lên suy nghĩ xấu xa nho nhỏ, kéo Kiều Hiểu Tinh ôm vào trong ngực.

“Này này này, cậu làm gì vậy?” Kiều Hiểu Tinh hơi hơi giãy giụa, cô bối rối vỗ vỗ lưng của thiếu niên.

“Tỉnh rồi thì đọc địa chỉ, tôi đưa cậu về.”

“Không về, tôi muốn ở đây với cậu cơ.” Kiều Khải Lâm ôm lấy vòng eo thon thả của Kiều Hiểu Tinh, đầu chôn vào hõm vai cô, nặng nề thở dốc.

Lòng bàn tay nóng rực của cậu ta vuốt ve phần da thịt trên eo làm cô nổi cả da gà.

Thiếu niên trẻ tuổi dễ dàng xúc động, hormone tìиɧ ɖu͙© tăng mạnh khiến cơ thể luôn khát khao được khám phá chuyện ân ái.

Ngón tay mới lơ đãng chạm vào da thịt cô đã khiến nhiệt độ cơ thể Kiều Khải Lâm tăng vọt.

“Kiều Khải Lâm, buông tôi ra!” Kiều Hiểu Tinh bị đè vào tường, cô không dám lớn tiếng vì sợ thu hút sự chú ý của người qua đường, chỉ có thể nhỏ giọng cảnh cáo.

“Tôi có thể thoả mãn cậu, đừng dây dưa với thầy Ngôn nữa.” Kiều Khải Lâm luồn tay vào trong áo của Kiều Hiểu Tinh, vuốt ve dọc theo phần eo, da thịt trơn mềm nhẵn nhụi kí©h thí©ɧ khí huyết của cậu ta, cơ bắp trên người và cả bụng dưới đều đang căng chặt, cậu ta liếʍ môi khó nhọc thở gấp gáp.

“Không phải cậu và anh ta chỉ là bạn giường thôi sao? Tôi cũng làm được mà…”

Thấy hai bàn tay của Kiều Khải Lâm có xu hướng đi lên phía trên, Kiều Hiểu Tinh nắm lấy cổ tay của cậu ta giữ chặt bên hông.

“Cậu có biết mình đang nói nhảm không hả? Muốn nói gì thì nói, cứ buông tôi ra đã.”

Kiều Khải Lâm trước đây chưa từng nếm mùi đời, một thiếu nữ kiều diễm gợi cảm như Kiều Hiểu Tinh hàng ngày đi qua đi lại ngay trước mặt, tất nhiên trong lòng cậu ta ngày càng nảy sinh ước muốn được gần gũi.

Cậu ta không biết đã gặp cô trong giấc mơ hàng bao nhiêu đêm, lúc tỉnh lại toàn thân nóng bừng như lửa đốt, mồ hôi đầm đìa ướt đẫm lưng áo.

“Tinh Tinh, tôi khó chịu quá.

Giúp tôi được không?” Kiều Khải Lâm cầm tay Kiều Hiểu Tinh ấn vào đũng quần căng phồng của mình, cô như phải bỏng rút tay lại.

“Cậu say rồi, nếu không cần tôi đưa về thì tôi lên nhà trước đây.” Kiều Hiểu Tinh cắn răng đẩy người Kiều Khải Lâm ra, nhưng ngay lập tức bị cậu ta ôm chặt lại, quấn lấy cô như một chú chó nhỏ.

Kiều Khải Lâm lúc này như tên đã lên dây, làm sao có thể dễ dàng thả cô ra như thế.

“Tinh Tinh, giúp tôi đi mà.” Kiều Khải Lâm với tay vào trong quần tự an ủi, cổ họng rên lên khe khẽ.

“Để cho tôi ôm một lúc được không? Tôi hứa sẽ không quá phận đâu.”

“Thôi được, chỉ ôm thôi đấy.” Kiều Hiểu Tinh thấy mình cũng có một phần trách nhiệm trong việc làm thiếu niên này uống say, đành ôm lấy Kiều Khải Lâm, vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu ta, giúp cậu ta bình tĩnh lại.

Thời điểm Kiều Khải Lâm gấp gáp phát ra âm thanh giải phóng nghèn nghẹn, Kiều Hiểu Tinh rất muốn lớn tiếng quát mắng người bạn học này, vì sao lại muốn phá hỏng mối quan hệ bạn bè tốt đẹp giữa hai người.

Một thiếu niên sạch sẽ đơn thuần như cậu ta biến thành tiểu sắc lang, thật khiến người ta phiền muộn.

“Cậu ra rồi đấy à?”

“Ừ… cảm ơn cậu…”

“Cảm ơn cái rắm! Mau cút!”

Haizzz, giữa nam và nữ đúng là rất khó duy trì tình bạn trong sáng mà.

Hai người giằng co một hồi, không hề hay biết cách đó mấy chục mét có một chiếc xe màu đen đã đỗ một lúc lâu, cửa sổ xe hạ xuống, khói thuốc nhàn nhạt phảng phất trong không khí.
« Chương TrướcChương Tiếp »